Ta khẽ hé mắt nhìn hắn, hỏi ngày giờ sinh tháng đẻ của hắn, sau đó giả vờ bấm đốt ngón tay tính toán, rồi nói ra vài chuyện hiện tại của hắn.
Diệp Lão Tam nghe xong, liên tục gật đầu:
“Đúng, đúng, đúng, đại tiên, chính là như vậy! Vậy có cách nào hóa giải không?”
Ta thở dài, chậm rãi nói:
“Ta là người tu hành, vốn không nên tiết lộ thiên cơ.
“Nhưng Diệp gia các ngươi thành tâm cung phụng bản tiên, bản tiên không nỡ nhìn ngươi lỡ dở cả đời, nên sẽ nói thật với ngươi.
“Ngươi cả đời này, không có duyên làm quan.”
Nghe đến đây, Diệp Lão Tam liền sụp xuống đất, thần sắc vô cùng thất vọng.
“Tại sao… tại sao?
“Ta đèn sách khổ học, suốt mười mấy năm trời!
“Ta rõ ràng đã đỗ tú tài từ năm mười bảy tuổi, sao lại có thể như vậy…”
Ta làm ra vẻ tiếc nuối, nhìn hắn nói:
“Không chỉ vậy, bản tiên còn nhìn thấy, trong mệnh của ngươi có một kiếp nạn lớn. Nếu không sớm đối phó, e rằng sẽ gặp họa sát thân!”
“Cái gì?”
Diệp Lão Tam hoảng hốt, lập tức bò dậy, nắm lấy vạt áo của ta, khóc lóc van nài:
“Đại tiên! Xin người nhất định phải cứu ta!
“Người muốn gì ta cũng đều làm theo!
“Ta sẽ g.i.ế.c gà cho người ăn, mỗi ngày một con, không, hai con!”
Ta cười đến mức không nhịn được, gà của Diệp Lão Thái đã sớm bị ta ăn sạch.
Hiện tại, mỗi ngày ăn gà đều là do đi mượn từ nhà khác, tiền thì chưa trả.
Ta vỗ vai Diệp Lão Tam, cười nói:
“Ngươi thành tâm như vậy, bản tiên sao có thể không quan tâm đến ngươi?
“Thế này đi, ngươi bái nhập môn hạ của bản tiên, theo bản tiên tu hành, cắt đứt trần duyên, nhờ đó tránh được kiếp nạn này.
“Đợi đến khi kiếp nạn qua đi, rồi tính tiếp.
“Ba ngày nữa, chính là ngày bản tiên trở về, đến lúc đó, ngươi hãy cùng bản tiên rời đi.”
Diệp Lão Tam nghe xong, có chút khó xử, liền hỏi:
“Đại tiên, vậy tu hành phải mất bao lâu?
“Khi nào thì ta có thể trở về?”
Ta nhìn hắn một cái, làm ra vẻ sâu xa, nói:
“Kiếp nạn của ngươi nằm trong vòng ba năm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Ngươi đi theo ta lên núi tu hành, ba năm sau hãy xuống núi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Diệp gia vốn mang trên mình phúc phận giàu sang vô hạn.
Trong nguyên tác, không chỉ Diệp Băng Nhi đỗ tú nữ và vào cung, mà Diệp Lão Tam năm nay cũng tham gia khoa cử, đỗ cử nhân, sau đó đỗ tiến sĩ, rồi trực tiếp được bổ nhiệm làm tri huyện.
Ba năm sau, Diệp Băng Nhi trở thành quý phi, hạ sinh hoàng tử, lại nâng đỡ Diệp Lão Tam đang lên kinh báo cáo, khiến hắn liên tục thăng chức bảy cấp.
Cuối cùng, khi hoàng đế băng hà, nhi tử của Diệp Băng Nhi lên ngôi, nàng trở thành thái hậu nhiếp chính, còn Diệp Lão Tam thì được phong làm Nội các thủ phụ.
Diệp gia vì một người mà phất lên như diều gặp gió, trở thành hoàng thân quốc thích.
Diệp Lão Hán được phong tước vị, Diệp Lão Thái nhận được sắc phong.
Diệp Lão Đại và Ngô thị, là phụ mẫu của thái hậu, được phong làm Quốc công và Quốc công phu nhân.
Tất nhiên, sự giàu sang phú quý này chẳng liên quan gì đến Diệp Lão Nhị và Lý thị, hai kẻ oan uổng và luôn bị bắt nạt trong nhà.
22
Diệp Lão Tam tuy rằng đã tin phần lớn lời ta nói, nhưng bảo hắn từ bỏ công danh, theo ta vào núi tu hành ba năm, hắn vẫn còn đôi chút do dự.
Nhưng không sao, ta đã sớm hạ độc hắn.
Kể từ đêm hắn đến tìm ta, hắn bắt đầu ho ra máu.
Máu chảy khiến hắn hoảng loạn, liền kể hết mọi chuyện với cả nhà.
Diệp Lão Hán và Diệp Lão Thái thương nhi tử, sợ hắn chết, liền vội vàng chuẩn bị hành lý và lương khô, đưa hắn đi theo ta tu hành.
“Đại tiên, Tam nhi nhà chúng ta tất cả nhờ vào người!
“Ân đức của ngài đối với gia đình chúng ta, cả đời này chúng ta không quên được.
“Chờ đến khi Nghê Thường làm hoàng hậu, nhất định sẽ xây cho ngài một ngôi đại miếu, để toàn thiên hạ đến phụng thờ ngài!”
Ta đều đồng ý hết, dẫn Diệp Lão Tam lên núi.
Diệp Lão Nhị và Lý thị chạy theo phía sau.
“Đại tiên!
“Vậy còn Lương Trừng nhà chúng tôi thì sao?”
Ồ! Giờ mới nhớ đến nhi nữ sao?
Ta cười khẩy một tiếng, đáp:
“Chờ đến khi bản tiên trở về tiên phủ, nhập lại thân xác, tự nhiên sẽ để nàng quay về!
“Hai người cứ đợi đi!”
Hai người còn muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm và dáng vẻ cao ngạo của ta, không dám nhiều lời.
Chỉ có thể đứng nhìn ta và Diệp Lão Tam đi lên núi.
Trong suốt một tháng ở Diệp gia, ta vừa chữa bệnh, vừa tẩm bổ, lại còn hưởng thụ đại yến, đã vét sạch toàn bộ gia sản của họ.
Nhưng không sao, Diệp Lão Hán và Diệp Lão Thái đều nghĩ rằng nhi nữ họ sắp trở thành nương nương trong cung, mấy đồng bạc cỏn con đó họ chẳng để tâm.
Ngô thị thấy Diệp Băng Nhi gả cho Ngô Tử Kỵ, ngày về nhà mẫu gia trông có vẻ sống tốt, liền cho rằng mọi chuyện sẽ chẳng ai biết, cũng thấy tương lai đầy hy vọng.
Nếu Diệp Nghê Thường thực sự trở thành nương nương, vậy liệu nhi tử bà – Diệp Diệu Tổ – có thể kiếm được một chức quan hay không?
Nhân tiện, lại để nàng nâng đỡ Ngô Tử Kỵ, khi đó nhi nữ bà cũng sẽ trở thành phu nhân quan lớn.
Còn ta, sau khi lên núi, liền dùng một gậy đánh ngất Diệp Lão Tam, kéo hắn vào một hang động, rồi dùng xích sắt khóa hắn lại.