Vì không thể hoàn trả số tiền bị phán quyết, Vạn Linh bị liệt vào danh sách thất tín.
Bao năm nay hưởng thụ cuộc sống xa hoa, lại chẳng có bất cứ kỹ năng nào để sinh tồn, muốn nuôi sống chính mình cũng là một giấc mơ xa vời.
Một ngày mùa đông lạnh lẽo, Vạn Linh khoác trên mình bộ quần áo mỏng manh, dẫn theo Viên Tiêu tìm đến nhà chúng tôi.
Bà ta vừa khóc vừa sụt sịt, cầu xin mẹ tha thứ.
Tôi bước lên trước mẹ, lạnh nhạt nói:
"Nếu bà quỳ xuống trước mẹ tôi, tôi có thể cho bà một số tiền."
Vạn Linh do dự trong chốc lát, rồi lập tức kéo Viên Tiêu quỳ xuống.
Mẹ hoàn toàn không ngờ bà ta sẽ thực sự quỳ, vội vã tránh sang một bên.
Đây chính là sự khác biệt giữa mẹ và bà ta.
Dù có thế nào, mẹ cũng sẽ không bao giờ chà đạp một người phụ nữ đến mức không còn chút tôn nghiêm nào.
Tôi thản nhiên lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, ném đến trước mặt Vạn Linh.
"Trong này có năm vạn tệ, bà đi đổi họ cho Viên Tiêu đi."
Nếu là trước đây, năm vạn tệ chẳng là gì với bà ta.
Nhưng bây giờ thời thế đã đổi thay, số tiền này đối với bà ta đã là một khoản khổng lồ.
Cuối cùng, bà ta thực sự đổi họ cho Viên Tiêu, thậm chí còn chụp ảnh giấy tờ gửi cho chúng tôi làm bằng chứng.
Tôi cố tình chọn một ngày rảnh rỗi, mang theo tấm ảnh đó đến mộ của bố, đốt xuống cho ông ta xem.
Không biết ông ta có nhìn thấy không.
Nếu có, chắc hẳn ông ta lại tức đến mức ngất đi lần nữa.
Lúc còn sống, ông ta tính toán từng li từng tí, chỉ mong đứa con trai đó có thể chiếm lấy tất cả từ tôi và mẹ.
Cuối cùng, chỉ với năm vạn tệ, Vạn Linh đã thẳng tay xóa bỏ họ của con mình.
Tôi nài nỉ mẹ cũng đi đổi họ.
Xem như chính thức cắt đứt mọi liên hệ với bố và với kiếp trước đầy bất hạnh kia.
Nhiều năm sau, mẹ nói với tôi rằng bà đã vô tình gặp lại Vạn Linh trong vài buổi tiệc rượu.
Bà ta vẫn giữ dáng vẻ "bạch liên hoa" dịu dàng yếu ớt, nhưng đàn ông bên cạnh thì thay đổi liên tục.
Khi nhan sắc tàn phai, bà ta mở một quầy hàng nhỏ, cố gắng tự nuôi sống bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn về Viên Tiêu, từ nhỏ đã quen sống trong gian dối, lớn lên cũng không sửa đổi.
Hắn nhiều lần ra vào tù vì trộm cắp.
Năm mười tám tuổi, hắn đụng phải kẻ không nên động, bị đánh đến mức một tay bị chặt đứt, hai mắt cũng bị móc mù.
Cuối cùng trở thành một kẻ vô dụng hoàn toàn.
Mẹ và tôi không hề đẩy họ đến đường cùng.
Nhưng số phận của họ cuối cùng vẫn bi thảm đến thế.
Hết.
Gia xin phép mọi người viết thêm một vài dòng về cái kết để đúc kết lại bộ truyện này cho mãn nhãn tí nhaaa (Phần dưới đây là do Gia tự viết, không có trong raw gốc nha mọi người ơi