Lần Nữa Rơi Vào Dịu Dàng

Chương 11: “Tôi đang làm từ thiện.”



Hoành Tịnh tiến thoái lưỡng nan, cô còn đang do dự không biết phải làm sao trước tình cảnh này thì Hoan Hoan từ trong phòng bệnh gọi cô lại.

“Chị Tiểu Tịnh.”

Hạng Chương nghe tiếng liếc nhìn cô. Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Hoành Tịnh cảm thấy sắc mặt Hạng Chương đã tốt hơn rất nhiều, cô chần chờ một chút mới vào phòng.

“Hôm, khụ khụ, hôm nay cảm thấy như thế nào rồi?” Hoành Tịnh cảm thấy cổ họng hơi khó chịu, cô hắng giọng nhưng giọng vẫn còn hơi khàn, cô đi vào xem điện tâm đồ, thấy tất cả các chỉ số đều không tệ, khen ngợi nói: “Hôm nay Hoan Hoan cũng thật giỏi.”

Hoan Hoan cười, lại liếc mắt nhìn Hạng Chương, nghiêng đầu, mái tóc xoăn dài buông xõa trước ngực, đáng yêu nói.

“Hôm nay em ngoan như vậy, anh trai bác sĩ có thể ôm em một cái được không?”

Hạng Chương ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, lạnh lùng từ chối, “Không được.”

“A….” Hoan Hoan thất vọng cúi đầu thật thấp, khều khều ngón tay, “Anh trai bác sĩ thật lạnh lùng, bác sĩ Tôn còn nguyện ý ôm em.”

“Vậy em đi tìm bác sĩ Tôn của em đi.”

“Nhưng anh đẹp trai hơn bác sĩ Tôn mà.” Hoan Hoan đặt tay lên ngực, ánh mắt sáng ngời, “Ôm em một cái đi, Hoan Hoan ngoan lắm.”

Hạng Chương mặc kệ, kí tên xong liền quay người rời khỏi phòng bệnh, lúc sắp bước ra khỏi phòng bệnh thì nhớ tới tin tức trong nhóm, còn tưởng là Hoành Tịnh không để ý đến nên lại nhắc nhở cô.

Điều này vừa hay nhắc nhở cô mục đích mình đến đây.

“Bác sĩ Hạng, thật ra anh có thể trực tiếp nhắn tin cho tôi.” Hoành Tịnh thở dài thật sâu, tiếp tục: “Nếu không có chuyện gì thì có thể đừng @tôi trong nhóm được không?”

Hạng Chương dừng bước, quay lại liếc nhìn cô như để xác minh điều gì đó, lấy điện thoại di động ra gửi cho Hoành Tịnh một tin ‘1’, sau đó anh tắt màn hình, lắc lắc điện thoại và nhẹ nhàng nói.

“Biết rồi.”

Vốn dĩ Hạng Chương muốn đi đến phòng bệnh khác nhưng giọng nói khàn khàn như vịt của Hoành Tịnh lại lọt vào tai anh, bóng lưng anh cứng đờ, anh quay đầu đi về hướng ngược lại.

Sau khi Hạng Chương rời đi, Hoành Tịnh cũng chuẩn bị rời đi, người bé nhỏ bên cạnh cô đột nhiên nói.

“Thật là ngưỡng mộ chị, em cũng muốn có WeChat của bác sĩ Hạng.”

Hoành Tịnh đột nhiên cảm thấy tò mò nhìn Hoan Hoan chỉ mới sáu tuổi trước mặt, hỏi: “Em có điện thoại à?”

“Ba cái ạ.” Hoan Hoan giơ ba ngón tay, sau đó có vẻ nản lòng, “Nhưng đều là điện thoại đời cũ.”

Ở lại khoa Nhi một thời gian dài Hoành Tịnh cũng có cách dỗ trẻ con của riêng mình, đó là cô coi chúng như những người cùng vị trí với mình, không đùa giỡn lung tung, cho nên cô cũng nghiêm túc thảo luận với Hoan Hoan về việc có nên dùng điện thoại di động ở độ tuổi của mình hay không. Cuối cùng, cả hai đi đến kết luận rằng một đứa trẻ sáu tuổi chưa thể sử dụng điện thoại thông minh.

Hoan Hoan thở dài, đột nhiên nói với Hoành Tịnh: “Chị Tiểu Tịnh ơi, thật ra không phải em thật sự muốn bác sĩ Hạng ôm em, em có một anh trai giống với bác sĩ Hạng, nhưng anh ấy không thích em.”

Hoành Tịnh sững người, thực ra cô hiểu cảm giác không gần gũi với bệnh nhân của Hạng Chương. Đối với bệnh nhân, nhân viên y tế chỉ là một tình tiết nhỏ trong cuộc sống, có thể sẽ sớm bị lãng quên.

Các nhân viên y tế hàng ngày phải tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân, khi bệnh nhân khỏi bệnh xuất viện, mọi người đều sẽ vui vẻ. Nhưng cũng có nhiều bệnh nhân tình trạng bệnh xấu đi đột ngột và tử vong, đối với nhân viên y tế đây chắc chắn là một cực hình khi chứng kiến ​​những người mà họ quen biết hoặc thậm chí là bạn bè ra đi hết lần này đến lần khác.

Hoành Tịnh trong giai đoạn đầu cũng phải trải qua khoảng thời gian này, phải mất một thời gian dài để điều giải cô mới hồi phục. Cũng có nhiều người như bác sĩ Hạng, việc chung làm chung*.

(*) Nguyên văn là “công sự công bạn” (公事公办), có nghĩa là xử lý vấn đề nào đó một cách chính thống, không mang ý kiến chủ quan cá nhân.

Cô không nói được cách nào tốt hơn, nhưng dù cách nào đi nữa cô cũng không muốn con người bé nhỏ trước mặt thất vọng.

Loay hoay một lúc, cô nói: “Chúng ta phải chấp nhận sự không thích của người khác”.

Nói xong, cô cảm thấy câu nói này đối với một đứa trẻ sáu tuổi mà nói có chút quá sâu sa, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đổ lỗi cho Hạng Chương.

“Còn nữa, người như bác sĩ Hạng vốn dĩ đã không có tim.”

Người đàn ông vừa đi tới cửa vừa quay lại tình cờ nghe thấy, đang ấp úng thì nghe thấy người phụ nữ bên trong nói: “Mắt mù tâm cũng mù, người đáng yêu như Hoan Hoan anh ấy không hiểu đâu.”

Hạng Chương mím môi, quai hàm càng thêm sắc bén, siết chặt viên ngậm trong tay, một lúc sau liền ném viên ngậm vào thùng rác rồi sải bước đi.

Hoan Hoan là một đứa trẻ rất thích làm nũng, cô bé rất thích người khác bế mình. Hầu như ngày nào cô bé cũng cầu xin Hoành Tịnh ôm, thời gian lâu rồi đến khoa bên cạnh cũng biết khoa Nhi xuất hiện một cô công chúa duyên dáng thích làm nũng.

Kế hoạch điều trị của Hạng Chương cho trường hợp này là điều trị bằng thuốc và bệnh nhân được yêu cầu tích cực hợp tác. Ngược lại cùng lúc đó, Tôn Điều cũng đưa ra một kế hoạch khác, anh ta yêu cầu được ghép phổi.

Với điều kiện vật chất để ghép phổi hiện tại thì Tôn Điều không hiểu tại sao Hạng Chương lại đưa ra một kế hoạch bảo thủ như vậy, thậm chí ngay trong cuộc họp còn chủ động chỉ trích phương pháp điều trị bằng thuốc của Hạng Chương quá bảo thủ, cuối cùng còn ồn ào đến tận chỗ viện trưởng.

Tình huống của Hoan Hoan có chút đặc biệt, cô bé là đặc biệt chuyển đến đây. Vốn tưởng rằng Hạng Chương có thể làm phẫu thuật ghép phổi nhưng kết luận anh đưa ra cuối cùng là nửa năm sau mới đủ điều kiện để làm phẫu thuật. Tuy nhiên, dựa theo điều kiện của Hoan Hoan bây giờ, cô bé không thể chuyển qua chuyển lại nữa.

Cuối cùng Tôn Điều đề nghị người nhà Hoan Hoan tiếp tục tìm người, thậm chí còn tìm ra tận nước ngoài, nghe nói bọn họ kinh nghiệm đầy đủ, kỹ thuật cũng rất tốt.

Hoan Hoan cũng được chuyển sang Tôn Điều.

Vấn đề này thậm chí còn được ‘những người tốt bụng’ coi là việc Tôn Điều thắng Hạng Chương, thổi phồng lên lan truyền khắp nơi.

Hạng Chương mới đến đây không lâu, tuổi còn trẻ mà chức vụ cao, đã sớm là cái gai trong mắt nhiều người, còn có tầng quan hệ viện trưởng là thầy giáo, ngoại trừ khuôn mặt lúc nào cũng đần thối với kỹ thuật không tìm ra bất cứ lỗi sai gì.

Vì lý do này, bọn họ chỉ có thể nắm bắt sự việc này công kích anh.

Nói cái gì cũng có, có người nói anh khoanh tay bó gối đắn đo quá nhiều, có người nói anh tự cao tự đại tự cho mình là đúng, thậm chí chuyện anh không ôm Hoan Hoan cũng bị chỉ trích là thiếu quan tâm đến bệnh nhân.

Người đương sự là Hạng Chương không nói gì, chỉ lo xem bệnh án làm phẫu thuật.

Tôn Điều vì chuyện này mà trở nên nổi tiếng trong bệnh viện, có người thấy anh ta xây cầu tìm tới chuyên gia nước ngoài, thậm chí còn tới xin thông tin liên lạc.

Tôn Điều liếc Trương Quốc Phong một cái, khóe miệng giật giật, chiếu lệ nói: “Bác sĩ Trương, không phải tôi không muốn đưa cho anh, chỉ là tôi cũng thông qua người khác mới có được phương thức liên lạc. Tôi đã tìm vài người rồi, nói thật là không còn mặt mũi để tìm tiếp nữa.”

Trương Quốc Phong tỏ vẻ thất vọng, anh ta rất ngưỡng mộ chuyên gia đó, thậm chí còn tham gia thi thạc sĩ môn học mà chuyên gia đó phụ trách, nhưng vì bận việc gia đình nên không đi du học được.

“Mà anh cũng đừng thất vọng.” Tôn Điều không nhịn được cười đắc ý, hơi cao giọng nói: “Tuần sau chuyên gia sẽ tới, tôi giúp anh giới thiệu.”

Mắt Trương Quốc Phong đột nhiên sáng rực lên, anh ấy nói cảm ơn nhiều lần rồi mới rời đi.

Gần như ngay khi Trương Quốc Phong rời đi, Tôn Điều cười lạnh một tiếng, khóe miệng giật giật, nói mấy câu: “Không biết lượng sức.”

Anh ta nói xong, sau đó lại lẩm bẩm độc thoại lại giống như đang đánh giá, “Đám người trong bệnh viện này đúng là vô dụng.”

Hoành Tịnh đứng một bên nghe hết sự việc, hơi kinh ngạc nhưng cũng cảm thấy là chuyện bình thường.

Thấy bình thường là vì đây là do Tôn Điều nói, bất ngờ cũng vì những gì anh ta nói, quả nhiên người quá trẻ khó lòng kiềm chế bản thân, thản nhiên nói những lời này ở nơi công cộng, không biết có bao nhiêu cặp mắt dõi theo sau lưng.

Xét theo thường lệ, người làm việc liên tiếp hai mươi tiếng như Hoành Tịnh có thể sẽ không thèm đối phó với một người thối nát như vậy, nhưng với tư cách là một nhân viên của bệnh viện này, bị sỉ nhục như vậy thực sự không thể nuốt trôi.

“Bác sĩ Tôn khẩu khí lớn thật đấy.” Cô bước ra từ trong bóng tối, sâu xa nói.

Vừa rồi hai người họ chỉ chuyên tâm nói chuyện hoàn toàn không để ý tới người ngồi xổm trong bóng tối trong góc. Tôn Điều có chút không thể tin được, hai mắt khẽ mở to, nhìn thấy người tới chỉ là một y tá thì anh ta lập tức yên tâm, thậm chí không thèm nhìn Hoành Tịnh một cái.

“Bác sĩ Tôn, cậu nói bác sĩ Hạng nhắm mắt làm ngơ không chịu an ủi bệnh nhân, không muốn thực hiện ghép phổi, vậy còn cậu thì sao? Cậu chuyển bệnh nhân từ một nơi xa như vậy đến đây là có dụng ý gì? Trong nước có bao nhiêu bác sĩ hàng đầu như thế không mời, đặc biệt mời một người từ nước ngoài về thì có mục đích gì nhỉ?”

Tôn Điều liếc nhìn Hoành Tịnh với ánh mắt nghi ngờ, nhưng anh ta vẫn nói: “Tôi không cần giải thích với cô.”

“Cậu đương nhiên không cần giải thích với tôi, điều cậu cần nói rõ là tương lai của chính cậu.” Hoành Tịnh tìm một cái ghế đẩu phủi phủi vài cái, chậm rãi ngồi xuống.

Kỳ thực Hoành Tịnh sớm đã cảm thấy kỳ lạ, kỹ thuật của Hạng Chương mặc dù lợi hại nhưng anh vẫn còn quá trẻ, nhiều bệnh nhân nhìn thấy anh còn trẻ như vậy thì đều cảm thấy không yên tâm. Huống chi, những dạng gia đình như Hoan Hoan cũng là vậy, không phải Bắc Kinh không có những bác sĩ giỏi khác, cũng không đáng đi đường xa đưa người tới đây. Ngoài ra, sau khi Hạng Chương chẩn đoán từ chối cấy ghép, họ đã đặc biệt tìm kiếm các chuyên gia nước ngoài.

Trong nước có nhiều chuyên gia tương tự như vậy, tại sao phải cố tình ra nước ngoài tìm kiếm? Ngoài việc để Tôn Điều nổi tiếng trong giới y học, Hoành Tịnh thực sự không thể nghĩ ra lý do nào khác.

“Bác sĩ Tôn, đối với cậu tiền đồ và bệnh nhân, cái nào quan trọng hơn?”

Tôn Điều bị người y tá anh ta thậm chí không nhớ tên trước mặt chọc tức, kéo cà vạt, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, “Cô đi quá trớn rồi đấy.”

Cô quá trớn cái gì? Cô cũng chỉ hỏi mà thôi.

Khi Hoành Tịnh còn muốn nói tiếp, người đàn ông trước mặt cô nheo mắt lại, nhìn cô từ trên xuống dưới, có chút khinh thường nói.

“Nếu cô muốn thu hút sự chú ý của tôi, chiêu này chưa chắc đã hiệu quả.”

Máu trong toàn thân Hoành Tịnh như dồn lên đầu, tức giận đến mức ngay tại chỗ muốn hất tung cái giếng của anh ta lên.

Tên đàn ông rác rưởi, đừng hòng chiếm tiện nghi của cô.

Hoành Tịnh hít một hơi thật sâu, gần như nghiến răng nói: “Bác sĩ Tôn, nếu sự tự tin này được sử dụng để nâng cao trình độ kỹ thuật thì cậu đã không cần tốn nhiều công sức như vậy để tìm Hạng Chương rồi.”

Tôn Điều là một người đàn ông rất kỳ lạ, chẳng hạn như Hoành Tịnh đã nói nhiều như vậy nhưng anh ta lại nắm bắt chính xác những chương có từ ngữ không quan trọng.

“Hạng Chương?” Tôn Điều lại từ trên xuống dưới nhìn Hoành Tịnh, lần này càng thêm tr.ần trụi, “Thì ra người cô mơ tưởng là bác sĩ Hạng.”

? ? ?

Hoành Tịnh cảm thấy não của Tôn Điều có lẽ chưa hoàn toàn phát triển hết, người bình thường sẽ không nghĩ đến cô mơ tưởng Hạng Chương, hoặc có lẽ người này trong đầu chỉ có mỗi tình tình ái ái.

Hoành Tịnh tức giận cười to: “Cậu đúng là không bằng Hạng Chương.”

Ngược lại, Tôn Điều lại không tức giận như vừa rồi, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn y tá trước mặt, “Thích Hạng Chương cũng hết cách, cô còn không đủ tư cách.”

Hoành Tịnh nhất thời không biết là nên tức Tôn Điều hay là tức cậu ta nói mình không xứng với Hạng Chương, cô còn chưa kịp sắp xếp logic trong đầu để cãi lại, không biết từ lúc nào đã có người đứng ở cửa.

“Đủ rồi.”

Giọng Hạng Chương bình thường có chút trầm, nhưng hôm nay không biết vì sao lại có phần gấp gáp.

Hoành Tịnh không biết Hạng Chương đã nghe bao nhiêu, cũng không biết từ đủ rồi này là có ý gì, chỉ hai người cãi nhau đủ rồi, hay là…

Hạng Chương tựa hồ không cho cô thời gian suy nghĩ, nói xong còn sợ người ta không hiểu, còn nói thêm: “Đủ tư cách.”

Tôn Điều ngược lại hiểu chuyện, hai người này có gian tình, quan hệ này là đến để bảo vệ người yêu, tỏ rõ mọi chuyện thì không tiếp tục dây dưa với cô nữa, liền đi về phía cửa.

Hoành Tịnh vẫn còn kinh ngạc vì lời nói của Hạng Chương, khi cô quay sang nhìn anh lại thấy khuôn mặt anh mang theo nụ cười có chút cười đùa quen thuộc, ngay lập tức cũng không thèm xoắn xuýt đến lời nói của anh nữa.

Cô không muốn ở lại trong không gian kỳ lạ này, muốn rời đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt chằm chằm của Hạng Chương cô lại dừng lại.

“Vừa nãy anh…” Hoành Tịnh ngập ngừng lựa lời, cẩn thận nói: “Nghe thấy rồi à?”

“Ừ.” Khóe miệng Hạng Chương hơi nhếch lên, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

“Vừa nãy tôi…” Đôi mắt Hoành Tịnh chớp chớp, không muốn khiến anh có ảo tưởng rằng cô đang bênh vực anh. Trong đầu đang điên cuồng nghĩ ra lý do, đột nhiên nhìn thấy dòng chữ ‘từ thiện’ được in cách đó không xa, không khỏi buột miệng nói: “Tôi đang làm từ thiện.”

“Ừ.”

Tâm trạng anh rõ ràng lập tức biến xấu.

Hoành Tịnh còn chưa kịp suy nghĩ đã thấy người đàn ông trước mặt cởi mấy cúc áo trước ngực lộ ra một phần ngực, nhàn nhạt nói.

“Vậy thì em làm từ thiện nốt đi.”

? !