Lần Nữa Rơi Vào Dịu Dàng

Chương 27



Hoành Tịnh không biết là cô bị cô Lý đẩy hay là cô vào lớp bằng ý chí của chính mình, dù sao khi đầu óc cô tỉnh táo lại thì đã ngồi cạnh Hạng Chương rồi.

Phụ huynh pha kè ngồi cạnh phụ huynh rờ iu, nỗi niềm xấu hổ không gì sánh nổi.

Hoành Tịnh vốn mang trong lòng sách lược địch không động mình việc gì phải cuống, buồn chán nhìn xung quanh. Bây giờ cô đang ngồi tại vị trí cùng bàn với Hạng Chương, nhìn hình thù loạn xì ngầu trên mặt bàn, đoán chắc bạn học ngồi chỗ này chắc cũng là một người nghịch ngợm đấy.

“Kính nghiệp đấy nhỉ…”

Cô còn đang nghiên cứu hình thù trên bàn, người ngồi bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng. Trì trệ một lúc, đang định biện giải cho mình một vài lời thì nghe thấy anh chế nhạo: “Chị Hạng?”

Hơ hơ…

“Tôi xin được giải thích cho mình.” Hoành Tịnh bị hoàn cảnh xung quanh làm cho ảnh hưởng, bộ dạng ngoan ngoãn giơ thẳng cánh tay xin phát biểu.

Hạng Chương khoanh tay, nhìn thái độ ngoan ngoãn phối hợp của cô, không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Anh sớm đã phát hiện hai người này không bình thường, nhưng anh không lường được đứa em trai của mình gan to bằng trời bảo cô giả làm phụ huynh đi họp hộ. Mà anh cũng chẳng ngờ Hoành Tịnh lại sẽ đồng ý giúp, phải nói ngày thường cô dùng một núi lí do từ chối anh, gì mà đến lượt Hạng Ngôn thì được?

Nghĩ đến đây, Hạng Chương không nhịn được ‘hừ’ một cái, anh nhếch môi: “Tôi còn đang tự hỏi bản thân kết hôn lúc nào nữa.”

Hoành Tịnh do dự, nhỏ giọng nói: “Có khi không phải anh.” Hạng Chương ngước đuôi mắt.

“…. Bố anh thì sao.” Hoành Tịnh nói xong liền cảm thấy thời gian xung quanh như đang bật chế độ slow-motion vậy, không khí ngưng tụ thành khối. Mọi người xung quanh di chuyển chậm rãi, từng chút một phá vỡ khối không khí ấy.

Mãi đến khi Hạng Chương lên tiếng mới khôi phục bình thường.

“Vậy có phải tôi nên gọi em là… mẹ nhỏ?”

Hoành Tịnh cảm thấy lúc này nếu cô nói ‘Không dám nhận’ thì có lẽ cô sẽ không thể ra khỏi cánh cửa này mất. Cô không còn cách nào khác đành phải nói: “Thú tội rồi không được khoan dung sao?”

“Xin lỗi, tôi là bác sĩ, không phải thẩm phán.” Hạng Chương mím môi nói: “Ở đây chỉ có sự sống và cái chết.”

Tên hung dữ, Hoành Tịnh nghĩ ngợi, chẳng trách Hạng Ngôn không dám cho anh ta đi họp phụ huynh, bởi dữ quá mà

“Ồ.” Hoành Tịnh thất thần cúi đầu, muốn nhắn tin cho Hạng Ngôn nói cho cậu biết sự việc đã bị bại lộ, nhưng khi cô nhấp vào WeChat, cô đã nhìn thấy ảnh đại diện đang mỉm cười của Hạng Ngôn. Đột nhiên cô không thể chịu đựng được nữa.

“Đừng trách cậu nhóc.” Hoành Tịnh muốn thử giãy dụa nói: “Điểm số lên xuống là chuyện bình thường.”

Cô biết rất rõ điều này, bố mẹ cô không coi trọng điểm số nên họ không gây áp lực gì cho cô. Nhưng cô đã chứng kiến ​​những người bạn áp lực vì điểm số tụt dốc mà chọn cách không biết thương xót bản thân.

“Học không phải để lấy điểm.” Hoành Tịnh đột nhiên cảm thấy tự tin nói: “Đừng ép quá.”

Hoành Tịnh vừa nói xong, hai vị phụ huynh phía trước nghe không nổi được nữa, quay lại nói chuyện với cô.

“Cái gì mà không phải lấy điểm chứ, không chạy thành tích thì đi học làm gì?”

“Thi đại học không dựa điểm số thì dựa bề ngoài à? Hay là dựa vào giàu có?”

“Ý tôi không phải vậy.” Hoành Tịnh không ngờ sẽ chọc đến các bậc phụ huynh khác nên vội vàng xua tay giải thích. Hai vị phụ huynh vừa xem bài thi không đạt yêu cầu của con mình, còn đang đau hết cả đầu, thấy Hoành Tịnh xin lỗi thì lập tức nói.

“Thi đại học là đường đua công bằng nhất, đến cái này mà chạy không thắng thì sau này ra xã hội phải làm sao?”  

“Đúng vậy, cũng như con tôi, ngày nào cũng cắp sách đi học thêm mà thi mãi mới được 78 điểm, tức chết tôi mất.”

“Ngày xưa chúng tôi chỉ không có môi trường đó, nếu không thì bọn tôi đã đọc nát sách từ lâu rồi, giờ đâu đến nỗi ngày nào cũng phải chịu đựng mấy tên sếp thối chứ?”

Hai bậc cha mẹ càng nói chuyện càng tức giận, như thể đang đổ lỗi cho Hoành Tịnh về cuộc sống không như ý. Hoành Tịnh cũng dần dần tỉnh táo lại. Cô cau mày, nhận ra mình đang bị coi như bao cát xả giận. Thời đại nào rồi mà không có môi trường tốt chứ?

“Ý tôi là一” Chưa kịp nói hết câu, cô đã nghe thấy một tiếng ‘bốp’, hộp bút chì bị ném nặng nề xuống bàn.

Âm thanh rất lớn, kèm theo một chút gió, mấy tờ đề thi nằm gần đó bị thổi bay, con số 148 ở góc trên bên phải hiện ra trước mặt mọi người. Giọng nói của Hạng Chương vang lên đúng lúc.

“Không hứng thú nghe lời khổ tâm, xin chị im miệng.”

Phụ huynh không ngờ là anh không khách khí như vậy, muốn mắng anh thô lỗ nhưng bị chữ ‘xin’ và ‘chị’ chặn họng.

* Chỗ này là 您 nha, kiểu trang trọng ý.

Nhưng bọn họ muốn lấy lại chút thể diện, tình cờ nhìn thấy tờ giấy đạt điểm cao trên bàn, muốn nói gì đó thì cô Lý bước vào lớp. Sau đó, hai phụ huynh im lặng, trợn mắt nhìn hai người rồi tiếp tục đọc bài thi của con mình.

Hoành Tịnh không dưng ăn mắng một trận, cô vô tội chết mất, điều ngây thơ hơn nữa là cô đã nhìn thấy bài thi toán 148 điểm của Hạng Ngôn.

Ơ kìa? Bảo là thi không tốt sợ bị mắng cơ mà?

“Thế mà em cũng tin?” Hạng Chương nhẹ nhàng đẩy bài thi tới, mang theo không biết là khinh bỉ hay khoe khoang: “Nó họ Hạng đấy.”

Ờ, cho nên hai người họ Hạng thì lợi hại lắm đấy.

Hoành Tịnh quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Cô Lý đang nói về đợt thi tháng, khi bảng xếp hạng kỳ thi hàng tháng được công bố, Hoành Tịnh  nhìn thấy Hạng Ngôn đứng thứ nhất. Cô tức giận nhấn vào ảnh đại diện của Hạng Ngôn và gửi cho cậu một biểu cảm vô cùng tức giận.

Người đối diện dường như đang chờ điện thoại của cô, gửi rất nhiều meme xin tha, đồng thời còn gửi cho cô một đoạn văn ngắn xin lỗi. Hoành Tịnh phớt lờ nó và chỉ gửi một biểu tượng cảm xúc đã đọc. Chủ yếu là cô không biết phải nhắn rep lại gì, chuyện bại lộ giờ chỉ còn cách tự bảo trọng thôi.

“Không được lơ đãng.”

Hạng Chương đột nhiên lên tiếng, Hoành Tịnh không chút do dự ném điện thoại trở lại bàn. Vì trên bàn chất đầy sách nên điện thoại của cô bị bật ra khỏi bàn ‘bốp’ một tiếng. Hoành Tịnh cầm điện thoại lên trong sự chú ý của mọi người, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Đến khi ánh mắt của mọi người lại tập trung vào bục giảng, Hoành Tịnh thở phào nhẹ nhõm.

“Anh làm gì đấy?’ Hoành Tịnh thở hổn hển hỏi. Vừa rồi cô có cảm giác như bị giáo viên cảnh cáo, sợ hãi đến mức ném điện thoại đi. Khóe miệng Hạng Chương nhếch lên, lời nói ra không phải của con người.

“Dọa em.” Hoành Tịnh cạn lời.

Có lẽ vì đang ở trong lớp học bị dọa giật mình nên Hoành Tịnh đột nhiên có cảm giác như mình đang quay về hồi trung học. Người cô yêu thích khi đó hiện giờ đang ngồi cạnh cô. Một cảm giác lạ lùng lại mơ màng nhen nhóm trong lòng cô.

Khi học cấp ba, có một thời gian, để khuyến khích học sinh học tập, hiệu trưởng đã cho phép 5 học sinh đứng đầu được tự do lựa chọn bạn cùng bàn. Khi đó, Hoành Tịnh đang học tập chăm chỉ nhưng do nền tảng kém nên chỉ lọt vào top 25, không có tư cách chọn Hạng Chương làm bạn cùng bàn.

Có điều cũng thật kỳ lạ, Hạng Chương trước nay luôn thích ngồi một mình ở phía sau. Lần đó không biết sao mà mắt anh chợt khó chịu, nhìn không rõ bảng đen nên chủ động chọn chỗ ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Vì vậy, chỗ ngồi của anh đối diện với Hoành Tịnh, bốn bỏ lên năm thì cũng coi như là ngồi cùng bàn.

Vì chuyện này mà suốt một thời gian dài cô đã rất hạnh phúc. Hoành Tịnh nhớ lại quá khứ, không khỏi bật cười. Có lẽ cô cười quá lâu, Hạng Chương bên cạnh quay sang nhìn cô.

Hoành Tịnh ngừng cười, nhìn đáy mắt xanh nhàn nhạt của anh, nghĩ tới hành vi không tốt vừa rồi của anh, cô không khỏi chống trả: “Đúng là thời gian chẳng tha cho ai cả, ngày xưa hotboy trường, giờ đây…”

Cô cố ý nói chậm lại: “…trở thành phụ huynh.” Cô đang nói rằng anh là tên già.

Hạng Chương nhếch khóe môi, muốn nhắc nhở cô rằng cô bằng tuổi anh. Cô Lý trên bục dường như không chịu nổi tiếng líu nha líu nhíu bên dưới, cô vỗ vào bục rồi dán mắt vào hai người trong góc.

“Phụ huynh xin hãy tự lấy mình làm gương, xin giữ im lặng.”

 –

Họp phụ huynh thực sự rất nhàm chán, cô Lý đã nói được gần một tiếng rồi. Ngay lúc Hoành Tịnh tưởng rằng sắp kết thúc thì cô Lý lại chuyển chủ đề nói sang chuyện khác.

“Còn có một số việc tôi muốn nhắc nhở.” Cô Lý chuyên tâm nhìn hai người tướng mạo nổi bật trong góc nói: “Chúng ta nhất định phải chú ý lễ nghi của học sinh, học cách tôn trọng giáo viên. Một số học sinh cậy thành tích của mình tốt là có thể bỏ thi vài môn nào đấy. Công khai phản đối giáo viên bộ môn là hành vi không được nhà trường cho phép.”

“Còn nữa, vấn đề yêu sớm cũng phải để ý. Vài học sinh nào đấy cứ cậy ngoại hình mình đẹp, được người tung hô là bắt đầu yêu đương, đây cũng là hành vi không được nhà trường cho phép…”

Cô Lý cũng nói một số vấn đề, đều là chuyện thường tình. Có điều Hoành Tịnh cảm thấy kỳ lạ, không biết có phải là mình hiểu lầm hay không, cô luôn cảm thấy khi nói về những vấn đề này cô Lý luôn nhìn về phía cô.

“Được rồi, bên trên là những gì tôi muốn nói…” Cô Lý đang kết thúc nhận xét của mình.

Hạng Chương đột nhiên nghiêng người, nói với Hoành Tịnh: “Tý nữa chạy nhanh nhé.”

“Gì cơ?”

“Chuồn sớm.” Hạng Chương tựa hồ nghĩ tới điều gì, lại khoanh tay, có chút không vui nói: “Em không phải là rõ nhất sao?”

“Đâu ra.” Hoành Tịnh phản bác.

Thành tích của cô mặc dù không tốt nhưng cô luôn ngoan ngoãn, chuyện đi muộn về sớm là không bao giờ xảy ra. Trong trí nhớ của cô, lần duy nhất cô về sớm là khi bị bạn vừa chuyển đến theo đuổi.

Vào thời điểm đó, việc cô thích Hạng Chương không phải ai cũng biết, chỉ có một số nữ sinh nghi ngờ đoán mò mà thôi. Mà học sinh chuyển trường lại càng không biết nên đã phát động cuộc tấn công theo đuổi cô.

Hoành Tịnh bối rối đến mức tiết tự học buổi tối cũng bỏ nốt. Đến ngày hôm sau, có người trong lớp tung tin đồn cô thích Hạng Chương, sau khi hỏi thì mới biết lời đồn đó là do học sinh chuyển trường truyền ra.

Tiểu Thuần cũng giúp hỏi xem học sinh chuyển trường vì sao lại rải tin đồn, lúc đó học sinh kia nói như thế nào ấy nhỉ? Hoành Tịnh nhớ không rõ lắm, mang máng nhớ là “Sao lại không được nói… bọn họ chơi trò yêu bí mật…” đại loại vầy, nói năng vô căn cứ.

Sau này Hoành Tịnh cũng không cố ý đi thanh minh, cộng thêm có người trong lớp nhìn thấy cô tặng chocolate cho Hạng Chương nên sự việc cơ bản coi như định rồi. Từ đó trở đi, cô trở thành một trong số ít người dám theo đuổi Hạng Chương.

“Rengggg….”

Tiếng chuông vừa cắt ngang ký ức của cô. Phụ huynh lớp bên cạnh đã tan lớp lần lượt ra về.

Hoành Tịnh suy nghĩ mấy giây, cảm thấy tạm thời có thể tin tưởng Hạng Chương, tý nữa phải chạy thật nhanh.

Sau khi cô Lý nói xong, “Vậy đến đây thôi.”

Hai người trong góc đã tranh thủ chỗ ngồi gần cửa đứng dậy, cô Lý lại nói: “Xin mời phụ huynh của Hạng Ngôn ở lại.” nhưng chỗ ngồi trong góc đã trống từ lâu.



Hoành Tịnh mừng vì cô chạy nhanh. Lúc cô nghe thấy cô Lý mời phụ huynh Hạng Ngôn ở lại, cô chợt hiểu được ánh mắt thường xuyên nhìn qua chỗ đây của cô ấy và lý do tại sao Hạng Ngôn không dám tìm anh mình để đi họp phụ huynh.

Mọe nó chứ, những chuyện mà cô Lý nói tới, chắc chắn có liên quan đến Hạng Ngôn. Sao hai anh em này lại khác một trời một vực vậy trời?

Hai người chạy từ sớm, nhưng vì lớp nằm ở phía sau nên khi ra ngoài vẫn gặp phải một đám đông. Hoành Tịnh vốn dĩ theo sát Hạng Chương, nhưng dòng người lại càng ngày càng chen chúc khiến cô dần dần không theo kịp.

Dòng người đông đúc, tiếng nói ồn ào. Trong khoảnh khắc, Hoành Tịnh chợt có cảm giác như mình đang bắt chuyến tàu xanh ngày xưa, mặc dù cảnh tượng này cô chỉ nhìn thấy trong cơn mưa lất phất.

Suy nghĩ của cô đang lang thang, không chú ý đến phía trước, cô bất ngờ va vào bức tường thịt.

“Áu…” Đau chết mất, đau đến mức cô xoa mũi, bất mãn nhìn người trước mặt.

“Chậm chết mất.” Hạng Chương nhếch môi, yếu ớt nắm lấy tay cô: “Theo sát tôi.”

Đúng như cô nghĩ hồi trung học, tay anh rất to, không lạnh như tưởng tượng. Có lẽ là do thành phố vốn đã nóng nên lòng bàn tay anh ấm hơn tưởng tượng.

Thậm chí có thể nói là nóng bỏng.

Hoành Tịnh nắm một lúc rồi muốn buông ra. Nhưng dần dần càng ngày càng có nhiều người, một người đàn ông đang vội về nhà đột nhiên chen qua cô, đụng vào vai cô, cô không khỏi nắm chặt hơn.

Sự tiếp xúc da thịt không đứt quãng giữa lòng bàn tay anh khiến cô thoáng thấy bất an, nhưng sự bất an này nhanh chóng được che đậy bởi nhiệt độ cơ thể nóng bức của anh. Cô cảm thấy bắt đầu từ lòng bàn tay, cả bàn tay đều có chút tê dại, rất không quen.

Hai người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà dạy học theo dòng người. Số lượng người cũng bắt đầu giảm dần. Hoành Tịnh nhìn hai bàn tay đan vào nhau của cô, vừa định buông ra thì nghe thấy Hạng Chương nặng nề thở dài.

Cô có chút bối rối, nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy cô Lý tức giận đứng đấy. Cô Lý ôm một chồng sách bài tập đi tới chỗ hai người, vẻ mặt nghiêm túc, như muốn nói chuyện với bọn họ về vấn đề của Hạng Ngôn.

Hoành Tịnh nhìn Hạng Ngôn, muốn hỏi cô có thể rời đi trước hay không, lại nghe thấy Hạng Chương khẽ cười vài tiếng, trầm giọng nói: “Giao cho em nhé, chị Hạng.”