Lần Nữa Rơi Vào Dịu Dàng

Chương 29



Ngày Hoành Tịnh chuyển đến nhà mới là một ngày trước ngày đông chí, thời tiết vẫn như những năm trước, mát mẻ nhiều gió.

Vốn dĩ cô mặc một chiếc áo khoác mỏng ca rô màu vàng, sau khi kéo vali vào nhà, lưng cô ướt đẫm nên chỉ đành cởi áo khoác ra buộc quanh eo. Khi cô đi xuống cầu thang, Gia Hân nhìn thấy bộ đồ cô đang mặc thì huýt sáo gọi cô từ xa.

“Chị Tiểu Tịnh, hôm nay nóng quá à?” Gia Hân nói đùa.

Hoành Tịnh hiếm khi mua quần áo. Chiếc áo phông trắng cô mặc được mua từ thời trung học. So với dáng người gầy gò thời trung học, đường cong của cô giờ đây đã gợn sóng hơn, chiếc áo phông trắng trên người càng ôm sát cơ thể hơn so với trước đây.

Hoành Tịnh phớt lờ cô nàng, kiểm kê đồ đạc của cô rồi chuyển lên lầu. Mặc dù đã làm việc và sống ở đây nhiều năm nhưng thực tế cô không có nhiều đồ đạc lắm, một chiếc xe tải nhỏ cũng chẳng nhét đầy nên cô không thuê công ty chuyển nhà, dự định sẽ cũng Gia Hân bê lên từng thứ một.

Căn phòng này là Kiều Chính Đức giúp đỡ tìm kiếm, Hoành Tịnh xem xong thấy rất hài lòng. Sau khi ký hợp đồng, cô phát hiện ra ngôi nhà này là của dì của anh ta. Trong tiềm thức cô không muốn nợ anh ta ân tình nhưng hợp đồng đã ký hạn nửa năm.

Dì Kiều là một người thông minh. Thấy sắc mặt Hoành Tịnh có chút kỳ lạ, sau đó nhớ ra cháu trai đã nhờ bà cho thuê với giá ưu đãi bà liền đoán được điều gì đó. Bà lập tức cất hợp đồng đi, cười đùa nói: “Căn phòng này có niên đại lâu, đường ống nước hơi tắc, đã giảm giá cho cháu rồi. Sau này có chuyện gì thì cháu phải tự mình giải quyết, đừng làm phiền cô.”

Hoành Tịnh thấy bà không khách khí như vậy, nghi ngờ trong lòng biến mất hơn nửa. Cô mỉm cười với bà ấy, không nói được hay không hay khi chuyển tiền vẫn chuyển cho bà theo giá thị trường.

Khi nhìn vào một ngôi nhà, cô thường nhìn vào áp lực nước, điện áp và điều kiện thoát nước. Đúng là hệ thống thoát nước của ngôi nhà này không tốt lắm nhưng cô dành phần lớn thời gian ở trong bệnh viện nên không quan tâm lắm. Hơn nữa, vấn đề này chẳng là gì so với tỷ lệ hiệu suất giá của ngôi nhà này.

Vì thế khi Kiều Chính Đức mang đầy đủ dụng cụ tới đây, Hoành Tịnh vẫn có chút bối rối. Kiều Chính Đức liếc nhìn cô, ánh mắt sáng lên. Anh từng nghĩ cô dịu dàng nhưng hôm nay lại thấy ở cô có gì đó hoang dã. Đặc biệt là chiếc áo phông trắng sau khi giặt đã chuyển sang màu trắng bạc kinh điển của thương hiệu nổi tiếng, kết hợp với áo khoác có đường khâu thô.

Có một vẻ đẹp trái ngược nhau.

“Tôi đến sửa ống nước.” Kiều Chính Đức thu hồi ánh mắt, giải thích: “Dì của tôi vẫn muốn làm một chủ nhà tốt.”

“Ồ.” Hoành Tịnh chợt hiểu ra, nhưng rất nhanh lại xấu hổ, “Không làm phiền anh đâu. Thực ra đối với tôi chuyện này cũng không có gì to tát.”

Kiều Chính Đức cười nói: “Đúng vậy, nhưng đối với gia chủ mà nói, đây là chuyện lớn.”

Nói xong, Hoành Tịnh không còn có thể từ chối nữa. Không ai có thể ngăn cản chủ nhà sửa nhà. Cô quay người sang một bên, nhường chỗ cho anh bước vào.

Kiều Chính Đức sải bước bước vào, khi đi ngang qua cô, anh thoáng nhìn thấy nốt ruồi nhỏ màu đỏ dễ thương trên cổ cô, anh dừng lại nói với người phụ nữ rõ ràng có chút mâu thuẫn với mình bên cạnh: “Thử làm bạn với tôi đi?”

Hoành Tịnh sửng sốt, nhưng nhanh chóng mỉm cười nói: “Bây giờ không phải à?”

“Bạn bè sẽ không xa cách như vậy đâu.” Kiều Chính Đức ý chỉ số tiền sau đó cô chuyển thêm để bù đắp chênh lệch giá thị trường.

“Cũng không thể ăn hời được chứ.” Hoành Tịnh tùy ý ngồi trên tay vịn sô pha, nhìn nụ cười trên môi anh cứng đờ, cô nói thêm: “Có điều bạn bè đã giúp nên có thể mời một bữa.”

Vòng cung cứng ngắc lại phơi phới trở lại.

“Ăn gì vậy, ăn gì?” Gia Hân nghe thấy ăn là sán đến, lập tức nói: “Cho tớ đi với.”

“Không thiếu cậu được đâu.” Hoành Tịnh xoa đầu cô hỏi: “Trưa mai nhé.”

Tình cờ lại là cuối tuần nên cũng không trì hoãn buổi tối đón lễ.

“Người nghe có phần.” Một giọng nói đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến.

Mấy người theo âm thanh nhìn sang, thấy Hạng Ngôn trong bộ đồng phục học sinh đang đứng trước cửa. Kiều Chính Đức thấy cậu thì rất kinh ngạc, nhưng khi nhìn kỹ lại, anh phát hiện ra thanh niên trước mặt đang mỉm cười và vẻ mặt có chút trẻ trung, hoàn toàn trái ngược với khí chất của người đàn ông đó, hoàn toàn không phải cùng một người.

Hoành Tịnh cũng kinh ngạc không kém khi nhìn thấy Hạng Ngôn, cô đang định hỏi cậu làm sao đến được đây, Hạng Ngôn liền chủ động giải thích.

“Em hỏi chị Gia Hân.” Hạng Ngôn làm điệu bộ xin tha lỗi, nói với Hoành Tịnh: “Hôm nay em đến đây để giúp đỡ, chị tha thứ cho em đi.”

Đợt trước Hạng Ngôn gạt Hoành Tịnh đi họp phụ huynh giúp, cậu bị anh trai phát hiện vì thế đã ăn mấy trận đòn. Anh cậu bảo cậu đi chịu đòn nhận tội nhưng gần đây cậu gửi tin nhắn cho Hoành Tịnh, cô trả lời lác đác nên cậu nhân cơ hội cô chuyển nhà tạo ấn tượng tốt.

Thật ra Hoành Tịnh không phải không muốn để ý Hạng Ngôn, mà là mỗi lần thấy tin nhắn Wechat của Hạng Ngôn cô đều không tự chủ được nhớ đến chuyện ngu xuẩn kia. Hôm đó Hạng Chương lái xe đưa cô về nhà, cô tò mò hỏi xem có phải cô Lý gọi điện cho anh bảo anh đến dự buổi họp phụ huynh không. Kết quả là Hạng Chương ném ngay tin nhắn SMS thông báo ‘Thông báo trường học’ đưa cô xem, Hạng Ngôn vừa mới chuyển đến đây, chỉ biết xóa tin nhắn Wechat của lớp mà hoàn toàn quên mất lại có tin nhắn thông báo được gửi đến.

Hoành Tịnh lắc đầu, thản nhiên nói: “Không phải, dạo này bệnh viện nhiều việc quá.”

“Em biết chị bận rộn mà.” Hạng Ngôn liếc bộ dạng như gia chủ lấy nước cho mình của Kiều Chính Đức, nói: “Cho nên em gọi anh em đến luôn rồi.”

“Hả?” Gia Hân nhẹ giọng kêu lên. Lại đến? Cô còn chưa quên khung cảnh xấu hổ hôm lễ Thất tịch đâu đấy.

“Thế thì tôi đi trước nhé.” Gia Hân cầm áo khoác lên, trông thật giống như muốn chạy trốn.

“Alo…” Hoành Tịnh đá vào bắp chân cô nàng, bất đắc dĩ nói: “Đừng đùa nùa.”

Hoành Tịnh nói xong, lại nói với Hạng Ngôn: “Bọn chị chuyển cũng hòm hòm rồi, bảo anh em đừng đến nữa.” Cô vừa nói xong thì phía thang máy có tiếng động, Hạng Chương đã đến.

Lần này Hoành Tịnh thuê một phòng ngủ và một phòng khách, vì cô sống một mình nên diện tích thuê không lớn. Bởi vì tòa nhà được xây dựng đã lâu nên chiều cao thấp hơn một chút. Hai người đàn ông trưởng thành đứng trước cửa trông càng chật chội hơn.

Mà Gia Hân càng hận chính mình vừa rồi không nhanh chóng trốn đi, lúc này Kiều Chính Đức đang đứng ở trong cửa, Hạng Chương thì đứng ở bên ngoài, hai người nhìn nhau, mơ hồ có cảm giác tái hiện lại một cảnh cổ điển.

Hoành Tịnh không có nhiều bi kịch nội tâm như Gia Hân, cô nhận ra chiếc vali của mình trong tay Hạng Chương bèn hỏi một câu.

Hạng Chương gật đầu, đặt vali xuống: “Tôi nhìn thấy cái này dưới lầu, tiện thể mang lên.”

“Bác sĩ Hạng nhận ra à?” Gia Hân hỏi vì tò mò.

“Vì chưa tưng thay đổi mà.” Anh chỉ ra, sau đó nhìn Kiều Chính Đức, có ý bảo anh ta nhường đường.

Khi giống đực tranh đấu nhau, đối phương đều ngửi thấy mùi tất thắng của nhau, nhưng Kiều Chính Đức tự nhận mình là quân tử nên đương nhiên sẽ không làm những việc nhắm vào nhau ở đây.

“Bác sĩ Hạng thật nhàn nhã.” Kiều Chính Đức lùi lại một bước, cười nói: “Không biết còn tưởng đây là cửa phòng khám của anh đấy.”

“Phòng khám cũng rất bận rộn,” Hạng Chương hơi ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Chỉ là ca phẫu thuật vừa mới hoàn thành sớm mà thôi.” Vì vậy, tuy không nhàn nhã cho lắm nhưng kỹ thuật tốt hơn, thời gian kết thúc cũng sớm hơn.

Ở đây có ba nhân viên y tế, Kiều Chính Đức biết nói tiếp không dễ dàng nên cầm dụng cụ nói với Hoành Tịnh: “Tôi đi xem trước, phòng khi tối nay cô không dùng được.”

Hoành Tịnh mỉm cười với anh ta để bày tỏ lòng biết ơn. Lúc cô định xuống lấy đồ, cô mới nhớ ra Hạng Chương cũng đã mang chiếc vali cuối cùng lên. Trong phòng mấy người đều rảnh rỗi, Gia Hân lại trò chuyện về bữa trưa ngày mai.

“Ngày mai tôi muốn ăn thịt kho tàu,” Gia Hân giơ tay bắt đầu gọi món, “Còn có bát bảo vịt.”

“Em có được chọn món không?” Hạng Ngôn không biết có một hoạt động như vậy, khi nghe thấy điều này đôi mắt của cậu gần như sáng lên.

Hoành Tịnh khẽ gật đầu, bổ sung thêm: “Tiền đề là chị phải biết làm.”

“Vậy thì cơm trộn mỡ heo.” Hạng Ngôn nói.

“Này, quá không có sức khiêu chiến tay nghề rồi đấy.” Gia Hân ghét bỏ nói, “Chị Tịnh của em là một đầu bếp tuyệt vời. Đầu bếp có hiểu không, ý của hai chữ đầu bếp là chỉ cần em nói là có thể làm được.”

“Rất có khiêu chiến đấy thôi.” Hạng Ngôn phản bác, “Phải trộn vừa phải, sao cho không có mùi dầu cặn.” Hạng Ngôn khi còn nhỏ thích nhất là cơm trộn mỡ lợn, không chịu được bị người khác gièm pha.

“Bác sĩ Hạng anh thì sao?” Gia Hân lười tranh luận với đứa trẻ này, nhìn thấy Hạng Chương ở đây, cô tự động coi anh là bạn ăn cùng nhau ngày mai.

Mà Hạng Chương kể từ khi vào nhà là bắt đầu vòng đi vòng lại, sau đó đứng ở bên tường nghe mọi người trò chuyện. Anh hơi ngước mắt lên, thản nhiên nói: “Cái gì cũng được.”

“Ăn gà xào xoài thì thế nào?” Hoành Tịnh cố ý nói.

“Không được.”

“Không được.”

Bản thân Hạng Chương còn chưa nói gì, Gia Hân và Hạng Ngôn bên cạnh đã gấp lên phản đối. Gia Hân không hiểu hơi Hoành Tịnh, “Cậu quên bác sĩ Hạng dị ứng xoài rồi sao.”

Hoành Tịnh đột nhiên không nói nên lời, đành cúi đầu nói mình quên mất. Khi ngẩng đầu lên, cô thoáng thấy nụ cười nửa miệng của Hạng Chương, quay đầu đi, nhẹ nhàng thở dài.

Kiều Chính Đức trước khi đến đây thật ra đã học cách sửa chữa, vốn hắn nghĩ rằng việc tự mình làm sẽ thể hiện sự chân thành, nhưng sau khi nghe thấy tiếng cười bên ngoài, hắn cảm thấy việc này không hề ích lợi gì cho mình cả. Việc chuyên nghiệp nên để người có chuyên môn làm.

Có điều hắn cũng chẳng phải người giữa đường đứt gánh bỏ cuộc giữa chừng, sau khi xử lí xong, kiểm tra vòi nước vẫn cảm thấy nó rò rỉ nước. Hắn ôm trán mồ môi đầm đìa bước ra ngoài, nhẹ nhàng nói: “Vòi vẫn bị rò rỉ, cần phải thay cái mới.”

Khi hắn nói, những giọt mồ hôi chảy ra từ lông mày rơi vào mắt làm hắn khó chịu chớp mắt vài cái.

“Tịnh Tịnh, khăn giấy.” Gia Hân nhắc nhở nói xong, cô nàng cảm giác được ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý của Hạng Chương quét qua người mình, câu ‘Giúp lau mồ hôi đi’ từ đầu đến cuối chưa hề nói ra.

Mọi thứ trong nhà vẫn chưa được sắp xếp gọn gàng, Hoành Tịnh lấy khăn giấy từ trong túi xách ra. Cô đi vài bước đến chỗ Kiều Chính Đức, vốn dĩ cô muốn đưa nó cho hắn nhưng tay trái hắn cầm dụng cụ, tay phải đầy vết bẩn nên không thể rảnh tay ra để nhận lấy.

Kiều Chính Đức mặt hối lỗi nhìn Hoành Tịnh. Cô hiểu rõ, động tác thành thục nhanh chòng lau đi lớp mồ hôi mỏng trên chán hắn. Nụ cười trên môi Kiều Chính Đức càng rộng hơn. Hắn liếc nhìn khuôn mặt vô cảm của Hạng Chương rồi nói với Hoành Tịnh: “Vòi nước bị rò rỉ, tiện tay thay luôn đi.”

“Thế thì tốt quá.” Gia Hân lập tức nói.

Kiều Chính Đức gật đầu, thản nhiên lau vết bẩn trên tay rồi nói với Hoành Tịnh: “Tôi lên trên tắt van nước.”

Kiều Chính Đức sống ở tầng trên cùng, van nước và các thiết bị khác đều được lắp trong một căn phòng nhỏ trên sân thượng khóa quanh năm. Muốn lên đó phải lấy chìa khóa chỗ dì Kiều.

Kiều Chính Đức vừa bước vào thang máy, Gia Hân đột nhiên kêu lên nói: “Không phải dì Kiều và gia đình đi suối nước nóng sao?” Khi cô ấy đến, tình cờ gặp được gia đình dì Kiều đang chuẩn bị ra ngoài.

Hoành Tịnh đã xem thông tin nhóm WeChat, đúng là như vậy. Dì Kiều đến một thành phố gần đó để tắm suối nước nóng, đến tối mới về. Dì còn nhắn trong nhóm bảo khách thuê có chuyện gì thì cứ để đấy, đợi bà về rồi giải quyết sau.

“Đây có là gì, để anh em sửa là được.” Hạng Ngôn giúp anh trai chủ động xin đi đánh giặc. Hạng Chương lúc này không nói gì, chỉ dựa vào tường, khoanh tay, lặng lẽ nhìn Hoành Tịnh.

Hoành Tịnh cảm thấy không thoải mái khi bị anh nhìn, nên cô tránh ánh mắt của anh, nói: “Không cần đâu, cũng không ảnh…” Chữ ‘hưởng’ còn chưa nói xong, Hạng Chương đã sải bước tới, dừng lại cách cô hai bước, nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Lại đây.”



Căn bếp vẫn quá chật chội để chứa người thứ ba. Hoành Tịnh là chủ nhà, sau khi bước vào liền đóng cửa lại để ngăn hơi nước, đồng thời chặn hai người ở bên ngoài.

Thân là gia chủ, việc cô vào giúp đưa dụng cụ là chuyện bình thường, nhưng vừa rồi khi Kiều Chính Đức đang sửa chữa cô không vào giúp đỡ, bây giờ cô lại tiến vào, có vẻ hơi bất công nặng bên này, nhẹ bên kia. Hoành Tịnh bỗng nhiên cảm thấy áy náy, cô nghĩ lát nữa phải hỏi Kiều Chính Đức thích ăn gì, ngày mai nấu thêm hai món nữa.

Trong khi cô đang suy nghĩ, Hạng Chương đã rửa sạch vòi nước mới, duỗi ra cánh tay khỏe khoắn của mình ra. Hoành Tịnh không để ý, cô đang nghĩ tới món ăn ngày mai.

Vài giây sau, chủ nhân của cánh tay cũng nhận ra sự không tập trung của cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cô như nhắc nhở. Đầu ngón tay hơi lạnh và ẩm ướt, Hoành Tịnh đột nhiên tỉnh táo, đưa cuốn băng bên cạnh cho anh, nhận được ánh mắt khó hiểu từ ai đó.

Ban đầu Hoành Tịnh cho rằng Hạng Chương có bí quyết độc quyền gì đó có thể không cần đóng van nước mà vẫn thay vòi được, ai dè anh dùng phương pháp nguyên thô bạo thủy nhất. Tháo ra rồi lắp vào.

Dù các vòi khác đã mở để tạo áp suất một phần nhưng nước vẫn tràn ra làm ướt người anh. Hôm nay Hạng Chương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, sau khi bị ướt thì dính chặt vào người, khiến nó trở nên trong suốt. Hoành Tịnh liếc nhìn, sau đó ánh mắt cô nhanh chóng chuyển hướng ra ngoài, âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn.

Gia Hân và Hạng Ngôn trò chuyện về chủ đề ẩm thực, nói mãi rồi kéo luôn đến về khu nghỉ dưỡng suối nước nóng nơi dì Kiều đến hôm nay.

“Chị cũng muốn đi suối nước nóng.” Gia Hân bùi ngùi, “Nhiều gái xinh lắm đấy.”

Hạng Ngôn hiếu kỳ: “Không có trai đẹp sao?”

“Em đi là có rồi.” Gia Hân nổi ý xấu, ánh mắt lên xuống mang ý đánh giá nhìn Hạng Ngôn, “Có điều body em nhìn không đã.”

“Dạ?”

“Ít nhất phải có ngực rộng, cánh tay chắc khỏe và cơ bắp cuồn cuộn.”

Lời nói của Gia Hân nhẹ nhàng nhưng lại giáng mạnh vào người đang đứng trong bếp. Hoành Tịnh lúng túng sờ mũi, không biết nhìn đi đâu. Những gì thanh niên không có thì đàn ông trưởng thành lại có hết, thậm chí còn hơn thế nữa.

Lần đầu tiên nổi lên ý định muốn đánh Gia Hân, con người này ngày nào cũng nói mơ nói sảng gì vậy chứ. “Xong rồi, tôi ra ngoài trước đây.” Hoành Tịnh hoảng hốt nói.

Vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh bình tĩnh nói: “Không lau à?”

Hoành Tịnh không thể tin được nhìn qua, bức tranh nóng bỏng mà cô vừa bỏ qua lại hiện ra, bộ quần áo ướt bám vào cơ thể trông thật gợi cảm cùng với khuôn mặt đang nở nụ cười xấu xa. Mái tóc đen của anh ướt đẫm nước, rũ xuống một bên, hơi che đi con mắt phải. Những giọt nước tụ lại trên ngọn tóc cuối cùng cũng trượt xuống, chốc lát đã biến mất vào trong ngực.

Hoành Tịnh vội vàng quay đi, ngẩng đầu lên, cô lại tình cờ nhìn thấy yết hầu đang nhô ra của anh. Những giọt nước dán trên yết hầu lăn lên lăn xuống, trượt xuống cổ. Cô cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, quay người lại nói: “Anh không biết tự lau à?”

“Tôi lau?” Hạng Chương nhướng mày, nhìn dụng cụ Kiều Chính Đức vừa mang tới.

Không hiểu vì sao, Hoành Tịnh luôn có cảm giác như anh đang âm thầm lên án cô.

“Có phải anh không có tay đâu.” Hoành Tịnh bình tĩnh lại rồi nói. Kiều Chính Đức chỉ là không có tay rảnh ra để lau, hơn nữa mấy chuyện lau mồ hôi kiểu này trong phòng phẫu thuật cô làm không ít, phản xạ nhớ ra nên thuận tay lau một cái mà thôi. Ngược lại giống như bây giờ, thân trên của anh ướt, cô sẽ không bao giờ dùng tay lau.

Nhiệt độ hơi mát mẻ nhưng không gian nhỏ hẹp này lại khiến người ta cảm thấy nóng bức.

“Tự lau đi.” Hoành Tịnh không nhịn được bực bội, nhắc nhở anh. Hạng Chương cười nhẹ, cầm chiếc khăn ở bên cạnh lau bàn.

Lau cái này ư?

Trong lúc nhất thời, Hoành Tịnh cảm thấy ngộ ra một chút, sau đó là xấu hổ. Chắc chắn cô đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng dựa trên sự hiểu biết nhiều năm về sở thích xấu của anh, trong lòng cô không hiểu sao cảm thấy chắc chắn rằng anh không chỉ có ý này.

Mặt nóng lên, cô thở phào nhẹ nhõm, khi đang định đi ra ngoài thì giọng nói của Gia Hân vang lên ở cửa.

“Hai người xong chưa, tớ muốn đi vệ sinh.” Nhà vệ sinh nằm ở cuối phòng, muốn dùng phải đi qua bếp. Gia Hân nói xong liền vặn khóa cửa.

“Chưa…” Hoành Tịnh buột miệng, nhìn phần thân trên gần như tr.ần trụi của anh, cô cởi áo khoác buộc ở eo ném cho anh. “Anh xử lý đi…”

Hoành Tịnh chưa kịp nói xong thì tầm mắt cô chợt tối sầm lại. Chiếc áo khoác vừa ném qua giờ đã trùm kín đầu cô, cô bối rối nhìn anh. Anh thản nhiên liếc nhìn ngực cô, nhếch khóe miệng, mắt có chút nheo lại nói: “Em xử lý trước đi.”

Hoành Tịnh theo tầm mắt nhìn xuống, thấy cái áo phông trắng của chính mình ướt đẫm nước đã hơi xuyên thấu. Đầu cô ầm một tiếng, mặt lập tức đỏ bừng.

“Làm gì mà lâu thế?” Gia Hân sắp nhịn không nổi nữa rồi, sau khi vệ sinh xong, thấy Hoành Tịnh đang mặc áo khoác, thản nhiên hỏi: “Cậu lạnh à?”

Cô nàng hỏi xong liền nhìn thấy Hạng Chương xắn tay áo sơ mi cởi cúc áo, càng tò mò hơn: “Bác sĩ Hạng anh nóng à?”

Một bên thì lạnh một bên thì nóng, đúng lạ lùng.

Gia Hân không đợi hai người trả lời, bởi vì trong giây tiếp theo, điện thoại của họ đồng thời vang lên. Tại một trường học gần đó xảy ra một vụ án mạng khiến nhiều người bị thương, đã được đưa đến bệnh viện. Ba người không chút do dự rời đi, lập tức rời đi không chút chần chừ, để lại Hạng Ngôn ở bên cạnh ngơ ngác.

Lúc Hạng Ngôn hồi thần thì phát hiện trong nhà vừa nãy náo nhiệt chỉ còn mỗi mình cậu. Điện thoại hiện ra tin nhắn Hoành Tịnh vừa gửi đến, bảo cậu nói với Kiều Chính Đức một câu rồi lúc đi thì thuận tiện đóng cửa hộ luôn.

Nơi này không dễ gọi xe, may mắn thay hôm nay Hạng Chương có lái xe đến, tuy nhiên, lúc lên xe Hoành Tịnh không ẩn thận trượt tay đánh rơi điện thoại. Ban đầu cô nghĩ cũng giống như lần trước bong tróc sơn thôi nhưng không ngờ lần này màn hình đen thui, bật mãi cũng chẳng lên được.

Hoành Tịnh thầm than thở mình xui xẻo, Gia Hân ở bên cạnh an ủi nói: “Bỏ đi, điện thoại của cậu dùng cũng lâu lắm rôi, nên thay mới.”

“Ừ nhỉ.” Hoành Tịnh cười khổ, có chút may mắn, may mắn là cô vừa rồi đã nghe điện thoại, tin nhắn cũng đã gửi đi.

“Gần đây có một mẫu điện thoại mới được ra mắt, cậu có thể xem xem.” Gia Hân thản nhiên nói, biết rằng nhãn hiệu cô thường dùng có điện thoại mới. Hãng điện thoại đó Hoành Tịnh dùng đã quen, nhưng có điều giá cả cao nên cô không nghĩ đến việc đổi sang mẫu mới.

Nhóm người nhanh chóng đến bệnh viện, sau khi mặc quần áo vào, họ an bài bệnh nhân một cách có trật tự. Gia Hân giúp bệnh nhân băng bó, trong khi đó Hoành Tịnh bị Trương Quốc Phong gọi vào phòng phẫu thuật, Hạng Chương cũng tiến vào một phòng phẫu thuật khác.

Một bệnh nhân tâm thần đã lẻn vào một trường tiểu học gần đó và dùng dao đâm bị thương rất nhiều học sinh, vì lúc đó tan học, nhiều học sinh đang vui chơi nô đùa, nhìn thấy có người cầm dao nên đâm ra hoảng loạn, đông đảo bệnh nhân được đưa đến đây.

Sau khi xử lý xong, một đêm trôi qua.

Hạng Chương tháo khẩu trang ra, bên ngoài trời đã sáng. Anh dụi mắt cho đỡ mệt, điện thoại di động anh vừa mới bật lên không ngừng kêu bíp bíp. Anh thản nhiên nhìn thì thấy tin nhắn chưa đọc rất nhiều, cuộc gọi nhỡ lại càng nhiều hơn. Khi nhìn thấy số gọi đến, anh thở dài bấm số gọi lại.

Dù mới sáng sớm nhưng người đối diện đã bắt máy ngay, khóc lóc inh ỏi khiến tai anh đau nhức. Hạng Chương dời điện thoại ra xa, sau khi âm thanh bên trong yên tĩnh hơn, Hạng Chương lại đưa ống nghe lên tai nói: “Biết rồi.”

Giọng nói bình tĩnh không có chút cảm xúc nào. Sau đó anh nói thêm, “Tôi sẽ quay lại ngay.”

Bên ngoài mặt trời đang mọc, ánh sáng vàng ấm áp làm tiêu tan ánh sáng trắng lạnh lẽo của ngọn đèn sợi đốt trên đầu. Hạng Chương nhấc điện thoại di động lên, bấm số. Người trong điện thoại hình như còn chưa tỉnh táo, chuông reo mấy lần, sắp ngắt đến nơi thì mới bắt máy.

Hạng Ngôn lẩm bẩm, bất mãn vì bị đánh thức: “Anh, anh có biết bây giờ là mấy giờ không?”

Hạng Chương không không thèm tranh luận, thanh âm mang ý nghiêm túc không thể cự tuyệt nói: “Thu dọn ít đồ đạc ra sân bay.”

“Đi đâu?” Hạng Ngôn ngay tức khắc tỉnh táo.

Hạng Chương dừng một chút, sau đó bình tĩnh nói: “Đi nhặt xác.”