Nhưng mới rời khỏi đây có nửa năm, Hạng Ngôn đã hơi không quen với khí hậu chỗ này, nhất là vào mùa đông.
Lạnh chết đi được.
Cậu từ chối buổi họp mặt bạn cấp hai, quấn chăn lông, ôm túi chườm nóng, co mình trên ghế sofa xem tivi.
Đến tám giờ tối, khi đang phân vân có nên đặt đồ ăn ngoài không, thì người giám hộ đã biến mất mấy ngày của cậu cuối cùng cũng trở về.
Sắc mặt Hạng Chương trông hơi kém, Hạng Ngôn nghĩ một lúc, không hỏi gì, trực tiếp đặt gà rán và pizza rồi tiếp tục xem tivi.
Sau mấy hôm bị chê ăn uống không dinh dưỡng, Hạng Ngôn chuyển sang xem phim Hồng Kông. Không nghe hiểu được, đành phải nhìn phụ đề.
Trên sofa, hai người có vẻ ngoài khá giống nhau, lặng lẽ ăn đồ ngoài và xem tivi.
Do tính chất công việc, Hạng Chương thường xuyên phải gặm bánh mì, không thích các món như gà rán hay pizza, anh chỉ thích những bữa cơm nóng sốt.
Nhưng hôm nay, anh chẳng nói gì, chỉ im lặng ngồi đó ăn hết.
Ăn xong, anh uống lon bia tặng kèm với gà rán, cảm thấy chưa đủ, liền đặt thêm hai thùng bia.
Hạng Ngôn bị dọa phát khiếp, cứ tưởng anh cố ý làm vậy.
Trước kia có một thời gian Hạng Ngôn nghiện chơi game, không buồn đi học. Hạng Chương biết chuyện cũng không trách mắng, trực tiếp làm thủ tục bảo lưu học tập cho cậu, ngày ngày để cậu chơi game, ăn mì gói. Mãi đến sau này cậu sợ quá, tự giác nhận sai và quay lại đi học.
“Em chỉ thỉnh thoảng mới ăn đồ rác thôi mà.” Hạng Ngôn nuốt nước miếng, hơi hoảng hốt, “Không phải ngày nào cũng ăn đâu, bia cũng chỉ là thỉnh thoảng mới uống một chút.”
Hạng Chương chẳng nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào tivi.
Bình thường anh ghét xem tivi, chê ồn.
Anh mà trở nên khác thường như vậy, Hạng Ngôn lại càng thấy bất an.
Hai thùng bia kia, lẽ nào anh trai định bắt cậu uống hết?
Hạng Ngôn bất an trong lòng, khẽ ho vài tiếng, giả vờ lơ đãng chuyển chủ đề: “Nhà lo xong rồi à?”
Mấy năm trước, Hạng Chương đã dùng gần hết số tiền tiết kiệm để mua một căn biệt thự cũ bị đấu giá, hai năm nay đều bận sửa chữa và cải tạo.
“Ừ.” Hạng Chương hờ hững đáp một tiếng.
Hạng Ngôn hơi yên tâm một chút, định tiếp tục nói chuyện xoay quanh chủ đề ngôi nhà thì…
Hạng Chương đột nhiên cất lời: “Đổi kênh.”
Tuy không hiểu dụng ý, nhưng trong tình huống này, Hạng Ngôn chỉ đành ngoan ngoãn đổi chương trình.
Chuyển sang một bộ phim Hồng Kông rất nổi, trong đó có người đang an ủi một cô gái thất tình.
— Nè, xảy ra chuyện như vậy, không ai mong muốn đâu.
“Đổi.”
Hạng Chương lại nói.
Hạng Ngôn đành làm theo, lần này đổi sang một đoạn có người đàn ông đang nói:
— Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.
“Đổi.”
Lần này đổi sang một bộ phim y khoa.
— Độc thân cũng tốt, không cần hỏi ý người nhà có cứu hay không, bác sĩ cứ thế rút ống thở luôn.
Hạng Chương cuối cùng không bảo đổi nữa, ngược lại khiến Hạng Ngôn thấy khó hiểu, khẽ hỏi: “Không đổi nữa à?”
Thật là, xem tivi mà cũng phiền phức thế này.
Hạng Chương lắc đầu, khẽ cười tự giễu: “Chắc chắn rồi.”
“Gì cơ?”
“Ám chỉ anh.”
“Ám chỉ gì? Ám chỉ cái gì cơ?” Hạng Ngôn ngớ người.
Đúng lúc đó, trên tivi có một người phụ nữ nói với bạn trai cũ: “Anh đã nghĩ như vậy thì em cũng chẳng còn cách nào.”
Hạng Ngôn thấy lời thoại đó như nói thay tiếng lòng cậu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người ta đang an ủi bạn thất tình, anh thất tình gì chứ, rõ ràng là người khiến người ta thất tình còn gì.”
Hạng Chương quay đầu liếc cậu một cái, bỗng nhớ lại lúc trước gặp Hoành Tịnh.
Mưa không lớn, gió cũng nhẹ.
Trong một buổi hoàng hôn bình thường như thế.
Anh thổ lộ tình cảm, còn cô thì im lặng rất lâu.
Lâu đến mức trái tim nóng bỏng của anh cũng dần nguội lạnh.
Khuôn mặt cô vốn đã trắng bệch, giờ càng trắng hơn, giọng nói cũng bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức như đang trần thuật một sự thật.
Cô nói: “Hạng Chương, anh thấy thương hại tôi sao?”
“Tôi không cần sự thương hại, cũng không cần anh chăm sóc.”
Hạng Chương chớp mắt, nhấp một ngụm bia lạnh ngắt.
Dạ dày thì đầy trướng, mà tim thì trống rỗng, đau đến không chịu nổi.
Có lẽ lời người phụ nữ trong phim là đúng.
Người từng phụ lòng người khác, sẽ phải nhận lấy hình phạt.
Đêm đó, Hạng Ngôn bị ép xem rất nhiều phim, từ phim Hồng Kông đến phim Thái.
Còn Hạng Chương thì suốt đêm không ngủ, chỉ lặng lẽ ngồi trên sofa, dõi theo từng cảnh phim.
Lời thoại, tình tiết lướt qua đầu anh như nước chảy, đến cuối cùng anh cũng không rõ mình đã xem những gì.
Đến tận khi trời sáng, anh thấy một người đàn ông trong phim đang khuyên một cô gái đừng cố giành lại chồng sắp cưới.
Cô gái khẽ cười, nói cô cứ muốn miễn cưỡng một lần.
Hạng Chương uống cạn ngụm bia cuối cùng, lấy tay che mắt, nửa nằm trên sofa, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên.
Anh nghĩ, anh cũng muốn miễn cưỡng một lần.
–
Tiểu Thuần chỉ đến tòa án đón bạn trai tan làm, không ngờ lại chứng kiến một màn kịch lớn như thế này.
Đúng lúc tan tầm, người ra người vào lác đác ở cổng, thỉnh thoảng lại có người nhìn về phía hai người bên trái.
Nhưng hai người đó vẫn im lặng.
Cuối cùng, Tiểu Thuần không nhìn nổi nữa, dứt khoát bước lên kéo Hoành Tịnh nhét vào xe, vừa đi vừa gọi điện cho bạn trai.
“Bảo bối à, em không đón anh nữa nhé. Sao á? Không có gì đâu, là chị em của em, thất tình ấy mà. Gì cơ, thất tình á?” Tiểu Thuần ngừng một chút, nụ cười càng lúc càng lớn, “Không phải thất tình, mà là cô ấy từ chối người ta. Haha… cười chết mất, từ chối cái tên từng là… ừ, một thằng con trai thôi.”
Tiểu Thuần cúp máy, càng nghĩ càng vui, thật sự muốn lấy cái loa hô cho thiên hạ biết.
Cuối cùng thì cũng đến lượt Hạng Chương bị từ chối.
“Tịnh Tịnh, tớ biết ngay mà, cậu thật là…” Tiểu Thuần giơ ngón cái, khen ngợi, “Làm sao cậu làm được vậy? Có phải cố ý tiếp cận, giả vờ là mẫu người lý tưởng, rồi sau đó đá hắn một cú đau điếng không?”
Ánh mắt Hoành Tịnh đờ đẫn, như thể vẫn chưa hoàn hồn.
Tiểu Thuần nhìn cô cười mấy giây, rồi nụ cười dần nhỏ lại, cuối cùng mặt sụp xuống: “Không phải chứ? Vẫn còn thích hả?”
Hoành Tịnh không nói gì, ngồi ngây ra trong xe.
Tiểu Thuần tiện tay lái một chiếc xe thể thao, gầm thấp, không gian hơi chật.
Chiếc áo gió nam trên người Hoành Tịnh bị nhăn dúm, bị Tiểu Thuần soi lên soi xuống. Cuối cùng, cô ấy bĩu môi: “Mặc cái gì kỳ vậy.” Lúc nãy từ xa nhìn thấy Hạng Chương mặc trông cũng ổn lắm, giờ nhìn kỹ mới thấy chỉ là cái áo tồi tàn.
Kiếm được bao nhiêu tiền rồi mà không biết sắm đồ ngon cho mình? Đúng là keo kiệt.
Tiểu Thuần muốn gỡ chiếc áo đó ra.
Nhưng Hoành Tịnh có vẻ hơi lạnh, siết chặt lấy áo, không cho cô ấy động vào.
Thấy vậy, Tiểu Thuần cũng không nói gì thêm, hỏi cô đang ở đâu.
Hoành Tịnh không để tâm, Tiểu Thuần đành đưa cô về nhà mình.
Vừa đến cổng, chú Vương mỉm cười ra mở cửa, thấy Hoành Tịnh ngồi ghế phụ, có chút bất ngờ.
Tiểu Thuần hạ cửa kính, nói với chú Vương: “Chú Vương, đây là bạn thân của cháu đấy, lần sau mà chú không mở cửa cho cô ấy thì cháu khỏi tăng lương cho chú luôn nha.”
Chú Vương thầm thở dài, ngoài miệng vẫn vâng dạ, trong lòng âm thầm ghi nhớ cô bạn họ Hoành này.
Hoành Tịnh bị dính mưa, Tiểu Thuần đẩy cô vào phòng tắm, bắt cô phải tắm sạch sẽ rồi hẵng ra ngoài.
Cô quá quen với nơi này rồi, từ thời cấp ba đã thường xuyên đến ở.
Hoành Tịnh mở vòi sen, để mặc dòng nước nóng xối qua người.
Không biết tắm bao lâu, đến khi ngoài cửa lại vang lên tiếng gọi thúc giục, cô mới hơi lấy lại thần trí, tắm qua loa rồi đi ra.
Nhưng cô không tìm được dây buộc tóc, tóc không buộc được đành để xõa, nước chảy từ tóc xuống ướt cả áo, nhìn cực kỳ nhếch nhác.
Tiểu Thuần đang đắp mặt nạ, nhìn thấy cảnh tượng ấy thì la oai oái.
Chẳng bao lâu sau, mấy cô gái bước vào ào ào, ấn Hoành Tịnh ngồi xuống ghế.
Một người sấy tóc, một người thoa kem dưỡng lên cơ thể, một người không biết đang khuấy thứ gì đó để cho cô uống.
Những người còn lại thì tò mò quan sát, lâu lâu lại liếc nhìn cô bạn mới nghe nói chờ dưới lầu mấy ngày, giờ đã lên thành bạn thân của tiểu thư nhà này.
Hoành Tịnh cứ mơ mơ hồ hồ bị người ta đắp mặt nạ, nhét vào chăn ấm.
Mãi lâu sau, mặt nạ ngủ trên mặt sắp khô queo, cô mới nhớ ra mình chưa báo với Vu Văn Quân.
Tiểu Thuần đang nằm cạnh “hừ” một tiếng, “Tớ nói với dì Quân rồi, tớ bảo cậu tối nay ngủ lại nhà tớ.”
“Cảm ơn cậu.” Hoành Tịnh gật đầu, rồi lại nói, “Xin lỗi.”
“Dừng.” Tiểu Thuần ngắt lời cô, “Đừng nói mấy câu ướt át ấy nữa, trước sao thì giờ cứ vậy đi.” Dù sao thì vẫn sẽ là bạn.
Thật ra Tiểu Thuần cũng từng giận chuyện Hoành Tịnh rời đi không lời từ biệt, thậm chí lúc đầu còn muốn nhờ bố mẹ giúp nhà cô.
Cô nghĩ có lẽ Hoành Tịnh không chịu nổi nên mới bỏ đi, lo liệu xong sẽ quay về.
Nhưng mọi chuyện phức tạp hơn cô ấy tưởng, mà địa vị nhà cô ấy cũng khó xử, không phải không giúp được, nhưng nếu giúp thì sẽ rất phiền phức.
Đôi lúc cô ấy tự hỏi, nếu Hoành Tịnh thật sự đến cầu xin, liệu ba mẹ mình có giúp không?
Suy nghĩ sâu thêm chút nữa, cô ấy không dám nghĩ nữa.
“Đừng nói chuyện này nữa.” Tiểu Thuần khoát tay, hỏi: “Cậu thật sự từ chối Hạng Chương à?”
“Ừm.” Rất lâu sau Hoành Tịnh mới gật đầu.
“Không thể tưởng tượng nổi.” Cô thở dài.
“Có gì mà không tưởng tượng nổi.” Tiểu Thuần chẳng thấy gì to tát, “Không phải trước kia anh ta cũng từng từ chối cậu sao? Cậu còn nói nếu theo đuổi được thì sẽ ngược anh ta mười lần ấy chứ.”
Hoành Tịnh cụp mắt, không nói gì.
Cô không phải không thể tưởng tượng việc mình từ chối Hạng Chương, mà là… không thể tin anh ấy thật sự thích mình.
Ngoài cửa sổ lùa vào mấy giọt mưa, Hoành Tịnh lại nhớ đến anh của chiều nay.
Khi cô nói đừng thương hại mình, anh tiến một bước kéo áo cô, trong mắt toàn là không tin được.
Anh nói: “Anh không thương hại em, em cũng không cần ai thương hại. Câu hỏi trước kia em từng hỏi, giờ có thể em không muốn biết nữa, nhưng anh vẫn muốn nói cho em.”
“Không có ai khác. Người anh thích, từ đầu đến cuối đều là em.”
“Anh ấy thật sự thích mình suốt mười một năm ư?” Cổ họng Hoành Tịnh nghẹn lại, nuốt một cái, cảm thấy đắng chát.
Cô nhìn chằm chằm vào bức tường trắng trước mặt, như hỏi Tiểu Thuần, lại như đang lẩm bẩm với chính mình, “Thật sao? Anh ấy thật sự đã thích mình mười một năm?”
“Cậu không tin à?” Tiểu Thuần nghe mà cũng kinh ngạc, rồi liền phản hỏi lại.
Hoành Tịnh im lặng rất lâu mới lên tiếng, giọng nhỏ đến nỗi Tiểu Thuần nằm cạnh cũng không nghe ra được sự run rẩy trong đó.
“Tớ muốn tin, nhưng tớ không dám tin.” Miệng Hoành Tịnh hơi mấp máy, cảm xúc khó tả cuộn trào trong lòng, “Ngay cả chính tớ, đến năm thứ mười của mối tình này cũng…” Làm sao tớ dám tin anh ấy thích tớ suốt mười một năm?
Nhưng đó là Hạng Chương mà, anh ấy sẽ không nói dối.
Tiểu Thuần liếc bạn một cái, thấy lông mày cô sắp xoắn lại thành dây thừng rồi.
Cô ấy bực bội, nhanh chóng bấm vài cái gửi tin thúc giục cho ai đó, bên kia nhắn lại là đã đến dưới lầu.
Cô ấy lập tức gọi cho chú Vương, rồi nói với Hoành Tịnh: “Cậu ấy à, là yêu đương ít quá đấy. Yêu nhiều rồi là quen thôi.”
Tiểu Thuần lại nói: “Chứ đừng nói mười một năm, hai mươi năm ba mươi năm cũng thế thôi, tụi mình giỏi giang thế này, thiếu gì người thích. Thấy chú Vương dưới lầu chưa? Ông ấy chờ cả nửa đời người rồi.”
Thấy Hoành Tịnh hơi nhấc mắt lên, Tiểu Thuần bịa đại, “Vợ ông ấy bị ông chọc tức bỏ đi tu rồi, giờ ông ấy chờ bả hoàn tục đó.”
Hoành Tịnh bị chọc cười, một lúc sau mới nói: “Đừng nói bậy, chú Vương bảo chưa từng kết hôn.”
Tiểu Thuần định hỏi sao cậu biết, lại chợt nhớ ra Hoành Tịnh từng chờ dưới nhà cô mấy ngày, thấy hơi chột dạ nên vội đổi đề tài: “Thôi thì cứ vậy đi.”
“Ừm.” Hoành Tịnh gật đầu, quyết định gác chuyện tình cảm sang một bên.
Đầu óc cô đang loạn lắm.
Nhưng Tiểu Thuần không hiểu điều đó, liền hỏi: “Thế giờ tính sao, trai có tình gái có ý, chẳng phải là làm nốt thủ tục thôi à?”
Chuyện tình cảm vừa mới gác xuống lại bị nhắc lên.
Hoành Tịnh thở dài một hơi: “Chắc không được đâu.”
Hạng Chương là người kiêu ngạo như vậy, chắc chắn không thể nào nữa rồi.
Hoành Tịnh hơi nghiêng người, muốn giấu nét buồn trên mặt, nhưng lại vô tình nhìn thấy bức tranh trên đầu giường của Tiểu Thuần.
Là bức tranh hồi bảy tám tuổi hai đứa cùng vẽ, vẽ người mà sau này muốn trở thành.
Hồi đó, Hoành Tịnh vẽ Vu Văn Quân, còn Tiểu Thuần vẽ một nữ minh tinh thời ấy—đều là những người phụ nữ mà họ ngưỡng mộ nhất trong cuộc sống.
Nay thời gian như bóng câu qua cửa, họ đều đã lớn, nhưng không ai trở thành người như trong tranh.
Hoành Tịnh kéo cao chăn, che đôi mắt ửng đỏ, khe khẽ nói: “Nói một đằng, nghĩ một nẻo, do dự lưỡng lự, thiếu dũng khí… Tiểu Thuần, hình như tớ đã trở thành một người lớn rất tệ.”
“Vớ vẩn.” Tiểu Thuần mắng nhẹ một câu, rồi nhìn tin nhắn trong điện thoại, khẽ cười mấy tiếng, “Người lớn cũng có niềm vui của người lớn, để tớ cho cậu biết người lớn vui thế nào.”
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ rất đúng lúc. Tiểu Thuần chỉnh lại quần áo cho hai người, thấy cũng tươm tất, liền hắng giọng: “Mời vào.”
Ngay sau đó, cửa mở ra không một tiếng động, từng người đàn ông đẹp trai bước vào, xếp thành hàng trước giường, mỉm cười nhìn hai người.
Những người này ngoại hình nổi bật, vóc dáng chuẩn chỉnh, ăn mặc sạch sẽ nhưng mỗi người một kiểu—có người mặc vest, có người mặc đồ thể thao—nhưng tất cả đều cực kỳ hợp với họ.
Hoành Tịnh há hốc mồm, nhìn đám đàn ông trước mặt, nửa ngày không nói nên lời.
Tiểu Thuần thì quen rồi, liếc qua mặt mũi và vóc dáng của họ một vòng, cảm thấy chẳng ai bằng Hạng Chương, bực mình nói: “Không phải bảo gọi loại đỉnh nhất à?”
Nói xong cô quay sang an ủi Hoành Tịnh: “Tuy chất lượng không ổn lắm, nhưng số lượng là bao đủ.” Làm phép tính làm tròn thì cũng hơn Hạng Chương rồi.
Nhưng như thế vẫn thiếu cái gì đó, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chưa đủ kích thích thị giác… thế này đi, các anh cởi áo ra rồi vào lại nhé.”
Vừa nói xong, mặt Hoành Tịnh đỏ bừng, cô cắn môi trượt dần xuống dưới chăn, đến khi vùi kín cả người vào trong.
Giả chết.