Hoành Tịnh xem đi xem lại tin nhắn hai lần, xác nhận lại thông tin.
Hạng Chương thực sự đã mua vé máy bay cho cả hai người.
“Anh… định về cùng em à?”
Cô không kìm được mà hỏi.
Hạng Chương gật đầu, một lát sau lại ngẩng lên hỏi:
“Được không?”
Tất nhiên là được!
Hoành Tịnh lập tức gật đầu lia lịa, không giấu nổi sự háo hức.
Xe từ từ lăn bánh, Hoành Tịnh ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng phía trước.
Một lát sau, cô lại len lén liếc nhìn anh bằng khóe mắt.
Ánh bình minh rọi lên mặt bên của anh, phủ lên một tầng ánh sáng dịu dàng.
Khóe môi hơi nhếch càng khiến gương mặt anh lúc này thêm phần ôn hòa.
Tim cô đập rộn ràng loạn nhịp.
Xe dừng lại ở ngã tư chờ đèn đỏ. Hạng Chương bỗng cảm thấy cánh tay có hơi ấm áp dán sát vào, cúi mắt thì thấy một bàn tay trắng trẻo. Anh thuận thế nắm lấy.
Đèn đỏ 120 giây như trôi qua trong chớp mắt, đèn chuyển xanh, hai người ăn ý buông tay ra.
Khi xe dừng lại trước cổng khu chung cư, hai người nhìn nhau một cái.
Hoành Tịnh nhanh chóng thu lại ánh mắt, tháo dây an toàn:
“Em lên trước đây.”
“Ừ.” Anh đáp.
Cửa xe mở ra rồi đóng lại rất nhanh.
Ngay khoảnh khắc cửa sắp khép kín, nó lại đột ngột bật mở.
Hạng Chương còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy xe khẽ rung một cái, trước mặt đã xuất hiện một người.
Người vừa bước xuống xe lại leo trở vào, nhào thẳng vào lòng anh.
Anh vẫn đang cài dây an toàn, tay lại bị cô đè lên, hoàn toàn không thể ôm lại cô.
Ngực hai người áp sát vào nhau, đầu óc Hoành Tịnh trống rỗng, cô chỉ muốn làm theo tiếng gọi trong lòng mình.
Mà trái tim lúc này chỉ muốn để anh cảm nhận được những rung động của cô.
“Anh chịu đi cùng em, em rất vui.”
Cô lặng lẽ nói ra cảm xúc của mình.
Đầu cô vùi vào vai anh nên không thấy được nụ cười hiện rõ trên mặt anh lúc này.
“Nhưng…”
Cô ngừng một chút rồi tiếp lời:
“Đừng có phát lì xì lung tung nữa.”
Cô bắt đầu xót tiền giùm anh rồi.
Hạng Chương hơi cúi đầu, khẽ tựa lên cổ cô, bật cười vài tiếng rồi nói:
“Không nhiều đâu, toàn một tệ cả.”
Xạo!
Cô không tin chút nào.
Cô vừa thấy bài đăng trong vòng bạn bè của y tá trưởng, toàn là lì xì lớn, mấy cái còn hơn một trăm!
Cô còn chưa được đồng nào, dựa vào đâu bọn họ có?
—
Sau khi về nhà, Hoành Tịnh nhìn đồng hồ rồi gọi điện cho Vu Văn Quân, nói mình sắp về quê một chuyến.
Từ lần về trước, người thân lại bắt đầu qua lại nhiều hơn.
Vu Văn Quân lần này đang đi thăm họ hàng ở Nội Mông, không thể quay về kịp.
Hoành Tịnh cũng không định để bà quay lại, để bà yên tâm nên bảo rằng Hạng Chương sẽ đi cùng cô.
Vu Văn Quân im lặng hai giây, sau đó nói:
“Được rồi.”
Hoành Tịnh về đúng dịp Thanh Minh, định đi tảo mộ.
Lần này Vu Văn Quân không còn im lặng nữa, giọng nghiêm túc hẳn lên:
“Để lần sau đi.”
“Tại sao ạ?”
Hoành Tịnh không hiểu.
“Con rể đương nhiên phải gặp mẹ vợ trước chứ, sao lại đi gặp bố vợ trước được?”
Vu Văn Quân đùa một câu.
“Mẹ nói gì thế, bọn con có tiến triển nhanh vậy đâu.”
Hoành Tịnh trách yêu vài tiếng.
Vu Văn Quân cười sảng khoái, lại nói:
“Phải qua được cửa ải của mẹ trước, rồi mới tính đến chuyện gặp ba con.”
“Không có mà, mẹ càng nói càng xa rồi đó.”
Hoành Tịnh tựa người vào tường, mũi chân chạm đất khẽ khàng, hơi ngại ngùng.
Cuối cùng, cô đồng ý với Vu Văn Quân, lần này sẽ không đưa Hạng Chương đi tảo mộ.
—
Bác sĩ Hạng dịu dàng chỉ tồn tại đúng một ngày, hôm sau Trương Quốc Phong đã bắt đầu xui xẻo.
Hạng Chương xin nghỉ, mọi việc đương nhiên đổ lên đầu anh ta.
Không chỉ công việc nặng hơn, mà vận xui gần đây cũng cứ bám lấy anh ta, chuyện xui xẻo liên tiếp xảy ra.
Tất nhiên, mấy chuyện xui đó lại rất… “trùng hợp” có liên quan đến Hạng Chương.
Hoành Tịnh tất nhiên không biết gì về những chuyện này. Sau khi tan ca đêm, cô vội vàng cùng Chí Dương chạy ra sân bay.
Lần trước về, người ngồi cạnh cô là Vu Văn Quân, lần này thì đổi thành Chí Dương.
Cảm giác thật kỳ diệu.
Nếu như cả hai không phải vừa tan ca, mệt muốn chết.
Quả nhiên là Chí Dương tới đón họ.
Anh ta dẫn họ đi một vòng quanh văn phòng luật của mình.
Hoành Tịnh và Chí Dương vốn không quen thân, lần trước không đổi luật sư chỉ vì xem tài liệu anh ta gửi qua thấy khá ổn, cộng thêm hai người có cùng một mục tiêu.
Nhưng lần này, cô thật sự không hiểu anh ta muốn làm gì.
Chí Dương nói loanh quanh hơn một tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi anh nhắc đến hai chữ “thay nhiệm kỳ”, Hoành Tịnh mới hơi hiểu ra.
“Đơn xin đã bị trả lại, tôi nghĩ nên chỉnh sửa lại rồi hãy nộp tiếp.” Chí Dương nói khá ẩn ý.
Nhưng Hoành Tịnh nghe hiểu rồi — là cô chọn sai phe.
Hiện giờ thế lực bên kia quá mạnh, tốt nhất là đợi sau khi thay nhiệm kỳ mới nộp lại.
Cái “lúc khác” ấy, e là phải hai năm sau.
Chí Dương nhận ra tâm trạng sa sút của cô, nhớ đến ủy thác của Hạng Chương, liền nói: “Hoành Tịnh, cậu đợi chút, tôi đi lấy giấy ủy quyền.”
Hoành Tịnh còn chìm trong thất vọng, nhưng không muốn truyền cảm xúc tiêu cực cho anh, miễn cưỡng nở một nụ cười với anh.
Hạng Chương chỉnh lại tóc cho cô, dịu dàng nói: “Trước mặt anh, em không muốn cười thì không cần gượng cười.”
Đúng rồi.
Bây giờ họ đã là mối quan hệ thân thiết, có thể cùng nhau gánh vác những cảm xúc không vui.
Hoành Tịnh thu lại nụ cười, lặng lẽ dựa vào người anh.
Chí Dương nhanh chóng quay lại, đưa giấy ủy quyền cho hai người.
Hạng Chương ký tên ngay không do dự, rồi đưa cho Hoành Tịnh.
Hoành Tịnh hơi ngớ người. Ban đầu cô tưởng là giấy ủy quyền vụ án, nhưng nhìn kỹ mấy lần mới phát hiện là giấy ủy quyền căn nhà.
Mà căn nhà đó… là nhà của cô.
Từng là của cô, nhưng giờ đã bị đem bán đấu giá.
“Chuyện này là sao?” Cô nhìn tên chủ sở hữu là Hạng Chương, không hiểu nổi.
Chí Dương lên tiếng giải thích đúng lúc: “Nhà của cậu trước đây bị một cặp vợ chồng mua lại, sau đó họ cần gấp rút ra nước ngoài nên bán lỗ lại cho Hạng Chương.”
Thật ra Chí Dương còn giấu một đoạn. Lúc đầu căn nhà đó bị một doanh nhân mua, chưa kịp nhận nhà thì ông ta phá sản. Sau đó lại bị đem ra đấu giá lần nữa, một người khác mua để làm nhà cưới, nhưng chưa kịp kết hôn thì chia tay.
Qua mấy lần đổi chủ, cuối cùng là một cặp vợ chồng mua lại. Mới sống được vài tháng, đứa con trai duy nhất của họ qua đời vì bệnh, họ không muốn sống trong ngôi nhà đầy kỷ niệm buồn nữa nên quyết định di cư.
Vì các chủ cũ đều có kết cục chẳng mấy tốt đẹp, giá nhà lại cao, rất ít người muốn mua. Cuối cùng vợ chồng kia đành bán r và Hạng Chương đã mua lại.
Hoành Tịnh vô cùng bất ngờ. Một là bất ngờ vì anh lại có tiền mua căn nhà ấy, hai là… tại sao lại mua để tặng cô?
Chí Dương nhìn sắc mặt cô, khéo léo tìm cớ nói mình còn khách hàng cần tiếp, để hai người bàn riêng.
Thật ra anh ta đúng là có khách — chính là Uông Chi Ngọc đến ký giấy ly hôn.
Uông Chi Ngọc trước đây kết hôn với Thiệu Minh Kiệt từng lên cả báo, ai cũng biết. Không ngờ chỉ vài tháng sau đã ly hôn, Thiệu Minh Kiệt thậm chí còn từ bỏ quyền nuôi con, ra đi tay trắng.
Có lúc Chí Dương thật sự rất khâm phục những bạn học nữ của mình, ai nấy đều lợi hại vô cùng.
Thấy chưa, đừng dễ dàng đắc tội với phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp.
Còn Hoành Tịnh thì vẫn chưa hoàn hồn. Cô mấp máy môi, muốn hỏi mà ngại mở miệng.
Ngược lại, Hạng Chương hấy cô lúng túng, liền cười, nói bừa: “Hồi đại học không có tiền, anh đi cướp…”
“Cướp ngân hàng à?” Cô không nhịn được ngắt lời.
Cô không hề coi thường anh, chỉ là căn nhà ấy đúng kiểu người ta hay nói trên mạng — nếu lúc sinh ra bạn không có, thì cả đời này cũng khó mà có được.
Hạng Chương bị chọc cười, khẽ nắm tay cô rồi nói thật: “Không, là kiếm được, may mắn thôi.”
Anh không nói dối, thật sự là nhờ may mắn. Tài sản lớn tích lũy nhanh thường là cướp bóc hoặc thu gom, chỉ một phần nhỏ như anh, dựa vào thông tin chênh lệch.
Thôi được vậy.
Hoành Tịnh gật đầu, rồi lại chợt nhớ ra điều thứ hai.
Anh muốn tặng cô thật sao?
Phải nói là anh đã đánh trúng tâm tư cô rồi.
Làm gì có ai từ chối chính ngôi nhà của mình chứ?
Chỉ là…
Chí Dương gõ cửa đột ngột.
Uông Chi Ngọc đến sớm hơn dự kiến, anh buộc phải thúc giục hai người. Nếu hai bên vô tình đụng mặt thì thật khó xử.
Hoành Tịnh nhất thời do dự.
Muốn nhận nhưng lại không dám nhận.
Không muốn phụ lòng anh, nhưng cũng thấy món quà này quá đắt đỏ.
Biểu cảm của cô rất kỳ lạ, đến mức Hạng Chương cũng nhìn cô thêm mấy lần.
Chí Dương thì cứ âm thầm hối thúc.
Đầu óc Hoành Tịnh trống rỗng, đột nhiên nhớ ra điều gì, bật thốt: “Ơ, như này chắc phải đóng thuế nhiều lắm nhỉ?”
Nhờ phúc của Đan Đan, lần trước Đan Đan với chồng mua nhà cứ than với cô suốt về chuyện thuế cao, nên cô vẫn nhớ mang máng.
Hai người kia ngẩn ra, Chí Dương lập tức phản ứng, nói: “Đúng vậy, vì hai người không phải thân thích trực hệ, nên ngoài thuế trước bạ còn phải đóng thuế tăng giá trị và thuế thu nhập cá nhân.”
“Đắt thật đấy.” Hoành Tịnh bị phổ cập kiến thức xong không nhịn được cảm thán.
Chí Dương cười ha ha mấy tiếng, đùa: “Vậy thì đợi hai người kết hôn rồi hãy làm thủ tục tặng nhà, đến lúc đó chỉ phải đóng thuế trước bạ.”
Nói rồi còn nháy mắt với Hạng Chương: “Cậu cầu hôn sớm đi, thời gian của con gái rất quý giá, mà còn tiết kiệm được cả đống tiền nữa. Đúng không, Hoành Tịnh?”
Chí Dương nói xong còn cố tình nháy mắt với Hoành Tịnh, như thể đang giúp cô một tay vậy.
Hoành Tịnh vốn đã mơ hồ, bị Chí Dương nói thêm càng thấy như thể mình đang ép Hạng Chương cưới.
Cô không nhịn được tự giải thích, lí nhí nói với anh: “Em không có ý đó đâu, dù sao chuyện này cũng đâu cần gấp, với cả, nếu vậy chẳng phải lãng phí danh ngạch nhà ở đầu tiên của tụi mình…”
Trời ơi, nhà ở đầu tiên gì chứ, cô đang nói cái gì vậy, rõ ràng là ép cưới mà.
Càng nói càng sai.
Cuối cùng Hoành Tịnh đành buông xuôi, im luôn không giải thích nữa.
Chí Dương tiễn hai người xuống lầu.
Hoành Tịnh lặng lẽ đi trước, như đang giận chính mình.
Hạng Chương nhịn cười không nổi, quay mặt đi rồi khẽ bật cười: “Thôi kệ đi, dù sao của anh cũng là của em, đứng tên em hay anh cũng vậy thôi.”
Thật ra… vẫn không giống nhau.
Hoành Tịnh quay đầu nhìn anh một cái, suy nghĩ một lát, làm bộ nghiêm túc nói: “Thôi được rồi, thuế đắt thì đắt, tụi mình lên làm thủ tục luôn đi.”
Hạng Chương bị cô làm cho mềm lòng, cười to mấy tiếng rồi ôm lấy cô.
Mặt Hoành Tịnh hơi đỏ lên, thật ra cô chỉ nói đại vậy thôi, ai bảo anh cứ chọc cô mãi.
Cô vùi vào lòng anh, cảm nhận ngực anh rung lên vì cười, rồi nghe thấy anh ghé sát tai mình, khẽ hỏi:
“Vậy… em có muốn gặp ba mẹ tương lai không?”
Hoành Tịnh từ lâu đã nghe nói về gia đình của Hạng Chương.
Hồi lớp 10, có mấy anh khóa trên không ưa anh, muốn tìm cơ hội “dạy dỗ” một trận, ai ngờ bị anh đánh cho mặt mũi bầm dập. Sau này không biết họ nghe ở đâu được tin cha Hạng Chương đã mất, liền tung tin khắp nơi rằng anh là con nhà đơn thân, gia đình tan vỡ nên mới sinh ra tính cách bạo lực, lệch lạc.
Lúc ấy Hoành Tịnh đang trốn học cùng Tiểu Thuần, vô tình chứng kiến cảnh ẩu đả đó.
Mấy cậu con trai nằm sõng soài dưới đất, r.ên rỉ không dứt. Còn Hạng Chương, khóe miệng bầm tím, ngồi tựa lưng vào tường thở dốc. Dù bị đánh nằm đó rồi, bọn kia vẫn không chịu yên miệng.
“Có mẹ sinh mà không có cha dạy.”
“Đồ con hoang.”
“Đồ cặn bã xuất thân từ gia đình đơn thân, không được dạy dỗ tử tế mà dám đánh tụi tao?”
Miệng lưỡi của bọn con trai bẩn thỉu như đáy bồn cầu. Cũng vì vậy mà Hoành Tịnh nhớ rất rõ câu trả lời của Hạng Chương lúc đó.
Anh nói: “Gia đình tao hòa thuận và hạnh phúc. Tao đánh chúng mày, đơn giản vì chúng mày đáng bị đánh.”
Khi ấy, Tiểu Thuần nghe xong thì chép miệng, cho rằng người này đúng là cuồng ngạo hết thuốc chữa.
Nhưng Hoành Tịnh lại không nghĩ vậy. Bởi lúc bước ngang qua Hạng Chương, cô nghe thấy anh khẽ lẩm bẩm một câu: “Chỉ là những điều tốt đẹp thường không kéo dài được lâu.”
Giọng nói rất khẽ, rất nhẹ, nhưng cô lại nghe được rõ ràng.
Dường như anh rất yêu quý và trân trọng gia đình mình.
Cô cảm thấy, một người như thế tuyệt đối không thể là kẻ bạo lực như lời đồn ngoài kia.
Trước đây, Hoành Tịnh từng tò mò không biết anh đã lớn lên trong một gia đình như thế nào.
Cha mẹ mà anh quý trọng ấy, rốt cuộc là người ra sao?
Cha anh trông có vẻ là người nho nhã, còn mẹ thì là kiểu đại mỹ nhân dịu dàng, dù chỉ có thể nhìn qua tấm ảnh đen trắng khắc trên bia mộ cũng đủ cảm nhận được khí chất mềm mại tỏa ra từ bà.
Khi hai người họ rời khỏi nghĩa trang, Hoành Tịnh không kiềm được quay đầu lại, như thể muốn xuyên qua từng ngọn đồi chồng chất ở Bắc Mang, một lần nữa nhìn thấy hai gương mặt khắc trên bia đá, hai gương mặt có nét rất giống với Hạng Chương.
Trời đã nhá nhem tối, nhìn không rõ vật gì nữa, Hoành Tịnh thu lại ánh mắt, bất chợt trở nên dính lấy Hạng Chương hơn bình thường.
Hạng Chương nhận ra, đưa tay ôm cô vào lòng.
Hoành Tịnh dứt khoát tựa hẳn cả người lên người cậu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trên đó chẳng có lấy một ngôi sao, vậy mà cô vẫn không nhịn được âm thầm cầu nguyện.
— Xin ông trời đấy, hãy để bọn họ có thể đi đến cuối cùng. Cô muốn sự dịu dàng mà cậu luôn cất giữ trong tim sẽ không bao giờ biến mất.