Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em

Chương 9



Ban đầu chúng tôi trò chuyện vu vơ, bất chợt anh chuyển đề tài, trực tiếp hỏi tôi.

“Bây giờ cô cảm thấy từng quen với Cố Thần là mất mặt, vậy sao lúc trước lại đồng ý lời tỏ tình của cậu ta?”

Nhắc đến chuyện này là tôi thấy đau đầu.

Từ nhỏ tôi đã học piano, hôm đó biểu diễn solo trong buổi văn nghệ ở trường, vừa bước xuống sân khấu đã được Cố Thần tặng hoa.

Tất nhiên, tối hôm đó số nam sinh tặng hoa cho tôi nhiều đến mức đếm không xuể.

Lúc đầu tôi cũng chẳng để tâm, nhưng sau đó Cố Thần cứ theo đuổi mãi, rất rầm rộ, thậm chí đến mức trong buổi diễn của mười giọng ca xuất sắc, anh ta còn cầm micro đứng trước đám đông tỏ tình: “Bài hát này tặng cho bạn học Tang Dư năm ba.”

Nhưng tôi chưa từng đồng ý lời tỏ tình của anh ta, còn cảm thấy cách theo đuổi như vậy khiến tôi vô cùng phiền não.

Tôi vốn là kiểu người thiên về trí tuệ, từ nhỏ đã thích những chàng trai thông minh kiểu Hỉ Dương Dương.

Nói ra thì hơi khó nghe, nhưng tôi thật sự luôn cảm thấy Cố Thần trông không được thông minh cho lắm…

Anh ta theo đuổi tôi suốt một năm, có lúc tôi cũng dao động, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết từ chối.

Không sợ xấu hổ mà nói, khi mới vào trường tôi đã nghe danh Lâm Duệ Chu rồi… anh được tuyển thẳng vào đại học, tất cả các môn đều đạt A+, còn tham gia không ít cuộc thi.

Anh là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều nữ sinh, trong đó từng có cả tôi.

Vì vậy, sự thay đổi của tôi với Cố Thần là kể từ sau khi anh ta giành giải nhất trong một cuộc thi nào đó đại diện cho trường.

Tôi kể cho Lâm Duệ Chu nghe phần sau này, tất nhiên không nói rằng năm xưa tôi cũng từng thầm mến anh, rồi nói tiếp: “Giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ là vì em thích người thông minh, thêm vào đó là anh ta kiên trì theo đuổi em quá lâu…”

Không ngờ Lâm Duệ Chu vừa nghe đến đây liền dừng bước.

“Cuộc thi?” Anh quay sang nhìn tôi: “Là cuộc thi sáng tạo khoa học toàn quốc của sinh viên năm ngoái à?”

Tôi gật đầu: “Đúng rồi, tác phẩm dự thi đó cuối cùng còn tặng cho em nữa.”

Không biết có phải ảo giác không, tôi cảm thấy sắc mặt Lâm Duệ Chu thay đổi, dường như đang kìm nén điều gì đó?

“Anh sao vậy?”

Anh hơi cong khóe môi: “Không có gì.”

Tôi cảm thấy Lâm Duệ Chu đang giấu chuyện gì đó, nhưng tôi cũng không hỏi.

Trên đường quay về trường, anh đưa tôi đến dưới ký túc xá, đúng lúc thấy Cố Thần đang tiễn Kiều Lộ Lộ vào trong.

Tôi thấy xui xẻo, kéo Lâm Duệ Chu đứng nán lại một lát, không muốn chạm mặt anh ta.

Nào ngờ Cố Thần vừa quay đầu lại đã trông thấy Lâm Duệ Chu.

Với chiều cao một mét tám lăm của Lâm Duệ Chu, muốn không nổi bật cũng khó.

Anh ta nhìn thấy Lâm Duệ Chu trước, vừa định chào hỏi, lại trông thấy tôi đứng sau lưng anh, sắc mặt liền thay đổi.

Anh ta nhìn Lâm Duệ Chu, rồi lại nhìn tôi: “Tang Dư, cô lại đi tìm Lâm Duệ Chu kể xấu tôi đúng không? Cô đừng tưởng tìm người bên cạnh tôi nói giúp thì tôi sẽ quay lại với cô.”

Tôi: “…”

“Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi. Tôi tìm anh Lâm Duệ Chu hoàn toàn không phải vì muốn quay lại với anh, anh có thể cút đi xa bao nhiêu thì cút đi bấy nhiêu, có hiểu không?”

Tôi nghĩ mình đã nói quá rõ ràng rồi, nào ngờ lại phải đối mặt với sự tự luyến đến vô dụng của một gã đàn ông.

Anh ta cười lạnh, quay sang nhìn Lâm Duệ Chu: “Duệ Chu, cảm ơn cậu lần trước vì nể mặt tôi nên mới chịu diễn cùng cô ta. Nhưng tôi với cô ta chia tay rồi, cậu không cần phải nể mặt tôi mà giúp cô ta nữa.”

Nghe đến đây là tôi phát cáu, tên này đúng là tự luyến hết thuốc chữa.

Tôi nhìn Lâm Duệ Chu, nhỏ giọng nói: “Anh, mong là lúc này anh đừng để em mất mặt. Tuy Cố Thần là bạn học của anh, nhưng em biết rõ anh ta là loại người gì…”

Tôi thấy quai hàm anh hơi cứng lại, rồi anh cũng nhỏ giọng đáp: “Tôi sẽ đứng về phía cô, nhưng mong cô có thể quên chuyện cái qu -ần l- ót của tôi đi.”

Nói rồi, anh nghiêng người sang một bên, nhường chỗ cho tôi: “Đi đi, Pikachu!”

Tôi bước lên, đứng cạnh Lâm Duệ Chu.

Tôi và Cố Thần quen nhau một năm, trong suốt một năm đó không ít lần anh ta nói xấu Lâm Duệ Chu, bảo Lâm Duệ Chu chỉ được cái dựa hơi gia thế, anh ta mà cố gắng thì cũng thừa sức vượt mặt anh.

Tôi biết anh ta để tâm chuyện mình thua kém Lâm Duệ Chu đến mức nào.

Vậy nên, lúc này đây, đòn chí mạng nhất tôi có thể tung ra chính là… tôi quay sang khoác tay Lâm Duệ Chu, nghiêng đầu tựa vào vai anh.

“Cố Thần à, tôi nghĩ anh thật sự hiểu lầm rồi. Anh Duệ Chu đưa tôi về ký túc xá, không phải vì anh đâu.”

Quả nhiên, sắc mặt anh ta y như vừa nuốt phải phân, giận đến mức nói không nên lời.

Anh ta chỉ vào tôi: “Cô, cô, cô, Tang Dư, tôi biết ngay mà, cô giận vì tôi quen bạn cùng phòng cô là Kiều Lộ Lộ nên mới cố tình quyến rũ Lâm Duệ Chu để chọc tức tôi. Cô cố tình đấy! Cô tưởng Lâm Duệ Chu thật lòng thích cô à? Người ta nể mặt tôi nên mới chơi với cô thôi. Cô nghĩ người như Lâm Duệ Chu có thể để mắt tới cô sao?”

Lúc này đã gần đến giờ giới nghiêm, người qua lại không ít, ai cũng dừng chân xem màn kịch này.

Tôi vốn không trông mong gì Lâm Duệ Chu sẽ ra mặt vì tôi, chỉ cần anh không đứng về phía tên cặn bã kia là tôi đã mãn nguyện rồi.

Cố Thần từng bước ép sát, hoàn toàn quên mất trước kia theo đuổi tôi như thế nào.

Tôi cũng không chịu thua, đã chuẩn bị tâm lý để mắng anh ta một trận tơi bời, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Duệ Chu đã lên tiếng trước.

“Sao lại không thể?”

Anh nói câu đó bằng giọng bình thản, nhẹ như gió thoảng, khiến tôi còn chưa kịp phản ứng.

Cố Thần thì sững người, sau đó lập tức chất vấn: “Duệ Chu, ý cậu là gì?”

Lâm Duệ Chu nhìn Cố Thần, nhướng mày mỉm cười: “Tôi nói sao lại không thể? Là tôi để mắt đến Tang Dư rồi đấy.”