Chung Lưu và Thẩm Trường Thích mỗi người chống một tay lên cằm, đồng loạt nhìn về phía Khương Thanh Tố đang ngồi đối diện, cẩn thận từng chút ăn hết phần bánh ngọt.
Đơn Tà đã giao Khương Thanh Tố lại cho họ, còn mang theo một đĩa bánh dụ dỗ nàng rằng hai người trông có vẻ giống kẻ xấu kia thực ra là người tốt. Dù chẳng tình nguyện gì, nàng vẫn bị đưa sang phòng bên cạnh.
Thẩm Trường Thích nói: “Một hồn một phách của nàng bị phong ấn trong Mai trang, chỉ có ngươi mới vào được.”
Chung Lưu trừng mắt lườm hắn: “Ta vào thì vào, nhưng ta đâu biết làm sao rút được hồn phách ra!”
Thẩm Trường Thích: “……”
Một lúc sau, Khương Thanh Tố ăn xong điểm tâm, tròn mắt nhìn họ. Thấy cả hai đang nhíu mày không nói gì, nàng bèn mở lời: “Hai ngươi cũng biết biến hóa sao?”
Thẩm Trường Thích ngớ người, rồi gật đầu, thè ra cái lưỡi dài, nở nụ cười âm u, miệng gần như nứt toác. Khương Thanh Tố sợ đến trắng bệch cả mặt. Chung Lưu lập tức đập một cái vào đầu hắn, ấn chết dí hắn xuống bàn, run râu rậm nói: “Ảo thuật, tất cả chỉ là ảo thuật.”
Bị ép úp mặt xuống bàn, Thẩm Trường Thích lầm bầm: “Nghĩ ra cách chưa? Nếu không thì chúng ta cứ chờ chết thôi.”
“Huynh thì chết rồi không sợ, ta còn sống nhăn răng đây.” Chung Lưu siết nắm tay, mày nhăn như sắp bóp nát.
…
Khương Thanh Tố nhìn thấy trên bàn có một cái bầu, tò mò chọc tay vào, Chung Lưu liền vội vàng lấy lại, dặn: “Cẩn thận, trong này có thứ không nên để ra ngoài.”
“Là nữ quỷ kia?” Thẩm Trường Thích phủi tay Chung Lưu ra khỏi đầu mình, hỏi.
Chung Lưu gật đầu, Thẩm Trường Thích ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Còn giữ được nguyên hồn thể không?”
“Dù bị đánh tới mơ hồ, nhưng hồn thể vẫn còn nguyên vẹn.” Chung Lưu đáp xong, cảm thấy có gì đó sai sai, ngẩng lên quả nhiên thấy đối phương lại nở nụ cười tà mị, mắt ánh lên vẻ ranh mãnh.
Chung Lưu ôm bầu vào lòng, đề phòng: “Huynh lại định giở trò gì?!”
Thẩm Trường Thích nói: “Bạch đại nhân do thiếu một hồn một phách mà trí loạn, chỉ cần bổ sung là được. Dù sao ngươi đang có sẵn đây, rút một hồn một phách tạm thời nhét vào thân thể nàng, đợi giải quyết xong việc ở Mai trang rồi tìm lại hồn phách thật mà thay vào.”
Chung Lưu ôm chặt bầu hơn nữa: “Không được không được, Vô Thường đại nhân sẽ lột da ta!”
Thẩm Trường Thích đưa tay giành lấy: “Không làm gì thì để Bạch đại nhân mãi dở dở ương ương kia, đến lúc đó mới thật sự xong đời!”
Khương Thanh Tố thấy hai người giằng co nhau với vẻ mặt hung dữ, sợ hãi lùi lại hai bước. Trong lòng nàng chỉ nghĩ: phải quay về chỗ “ca ca” mới được.
Vừa quay người định rời khỏi phòng, đã bị Thẩm Trường Thích nhìn thấy, hắn lập tức vung tay dựng kết giới phong tỏa cửa, trừng mắt: “Ngươi dám không nghe lời ca ca sao?”
Chung Lưu vừa lơi tay, cái bầu lập tức bị giật mất.
Khương Thanh Tố thấy không thể chạy trốn, sợ đến suýt khóc. Thẩm Trường Thích ôm bầu từ từ tiến tới, cố cười hiền lành: “Tiểu Thanh Tố, đừng sợ, ca ca có thứ này chơi vui lắm.”
Khương Thanh Tố thấy hắn cười đến nhe cả hàm răng, lập tức “oa” một tiếng bật khóc: “Ca ca! Cứu mạng với!”
Chưa kịp kêu xong, Thẩm Trường Thích đã tùy tiện rút một hồn một phách từ trong bầu ra, chẳng thèm xem là gì, nhắm chuẩn thời cơ liền nhét vào thân thể Khương Thanh Tố. Một đạo ánh sáng đỏ lóe lên rồi biến mất, đôi mắt nàng chưa kịp rơi lệ đã lập tức nhắm lại, khuôn mặt trở nên bình tĩnh, người cũng bất động như pho tượng.
Chung Lưu xoa tay, bước tới: “Xong rồi xong rồi, huynh rút cái hồn cái phách gì vậy?”
Thẩm Trường Thích chớp mắt: “Không sao đâu, chỉ cần đủ là được.”
Chung Lưu giơ tay vẫy vẫy trước mặt nàng, dè dặt gọi: “Bạch… Bạch đại nhân?”
Đôi mắt đào hoa dần hé mở, chạm đúng ánh mắt của Chung Lưu. Hắn bị dọa giật nảy: “Bạch đại nhân tỉnh rồi à?!”
Khương Thanh Tố đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt mang vài phần hoài nghi. Thẩm Trường Thích cầm đĩa trống trên bàn, thổi nhẹ một cái biến ra một chiếc bánh, đưa tới: “Ăn bánh không?”
Ánh mắt nàng nhìn xuống cái đĩa, rồi ngẩng lên: “Ta vì sao phải ăn bánh ngươi vừa phun ra?”
Thẩm Trường Thích: “……”
Khương Thanh Tố khẽ nhíu mày: “Đây là phòng các ngươi?”
“Đúng.”
“Sao lại mang ta tới đây?”
“Chuyện này dài dòng lắm, tóm lại ngài không sao là tốt rồi.” Thẩm Trường Thích thở phào, vỗ vai Chung Lưu: “Ta đã bảo ngươi đừng nhát gan, ngươi xem, ổn rồi đấy!”
Chung Lưu cũng thở ra, sờ sờ chòm râu: “Nhưng ta vẫn cứ thấy bất an sao ấy.”
Khương Thanh Tố chớp chớp mắt, nhớ lại cảnh cuối cùng trước khi mất ý thức, lập tức “a” lên một tiếng.
Thẩm Trường Thích và Chung Lưu đồng loạt quay sang: “Sao thế?!”
“Vô Thường đại nhân đâu? Aiii, trong Mai trang có cây mai quái lắm, ta phải kể cho các ngươi nghe!” Nói rồi, Khương Thanh Tố mở cửa phóng thẳng sang phòng của Đơn Tà.
Sau khi Khương Thanh Tố rời đi, Thẩm Trường Thích và Chung Lưu cùng nhau thò đầu ra cửa nhìn theo, ngơ ngác nhìn nhau, nuốt một ngụm nước bọt rồi từ từ lặng lẽ theo sau.
Nửa khắc sau—
Khương Thanh Tố đặt chén trà xuống, thở ra một hơi, nghiêm túc nói: “Cho nên ta nghĩ, gốc mai kia không hề đơn giản.”
“Ngài đã thấy Lý Mộ Dung trong đó?” Chung Lưu nheo mắt: “Lẽ nào là hồn phách của nàng?”
“Rất có khả năng.” Thẩm Trường Thích đáp: “Người thiếu hồn phách thì không thể vượt cầu Nại Hà để chuyển sinh. Lý Mộ Dung mấy ngày liền lảng vảng bên cầu, không phải không muốn qua, mà là không qua nổi.”
“Cái gì có thể hút hồn phách người khác? Đến cả hồn phách của Bạch đại nhân cũng bị hút đi.” Chung Lưu vừa nói xong, Đơn Tà đang tựa bên cửa sổ mới lên tiếng: “Bản thể của mai linh.”
“Vậy nghĩa là trong Mai trang thật sự có mai linh?” Thẩm Trường Thích rít một hơi lạnh.
Khương Thanh Tố hỏi: “Mai linh là gì?”
“Vạn vật thế gian đều có thanh trược, đều có thể tu luyện. Thanh thì thành linh, trược thì thành yêu.” Đơn Tà nói: “Mai linh là cây mai tu thành linh thể, có thể hút hồn phách người, ít nhất cũng có năm trăm năm đạo hạnh.”
“Lớn tuổi hơn cả ta rồi.” Thẩm Trường Thích rùng mình.
Chung Lưu hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Mai trang có nhánh mai đặt ngay trước cửa, có tác dụng trừ tà, người từ âm ty toàn thân mang âm khí, làm sao vào nổi?”
Khương Thanh Tố mím môi: “Nếu không vào được, vậy thì dụ họ ra.” Nàng cười nhẹ với Chung Lưu: “Chẳng phải ngươi nói hai ngày nữa Lăng thành có hội Hoa đăng sao? Đã là người Lăng thành thì không có lý gì trốn mãi trong nhà. Chỉ cần chủ nhân Mai trang lộ diện, chúng ta sẽ có cơ hội tiếp cận.”
Chung Lưu bị nụ cười cong cong nơi khóe mắt của nàng làm đỏ cả mặt, vội quay đầu, lẩm bẩm: “Bạch đại nhân đừng cứ cười với ta nữa.”
Thẩm Trường Thích gật đầu tán thành: “Đúng đúng, Chung Lưu nhà ta tuy sống hơn hai trăm năm rồi, nhưng vẫn là một gã trai tân, ngài mà cứ đưa mắt quyến rũ thế…”
Khương Thanh Tố lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn sang Thẩm Trường Thích.
Hắn cười gượng: “Ta lắm lời rồi.”
Đơn Tà lắc đầu: “Phong.”
Thẩm Trường Thích lập tức trợn tròn mắt, phát ra mấy tiếng “ư ử”, miệng không sao mở được, nét mặt cứng đờ với nụ cười làm lành khi nãy.
Khương Thanh Tố phì cười, nhìn ba người trước mặt, mỗi người một kiểu: một trầm mặc bá đạo, một ba hoa đen tối, một cao to thô kệch nhưng dễ đỏ mặt.
Nàng thầm thở dài—đây chính là những kẻ sẽ cùng nàng chung vai sát cánh về sau, đúng là thú vị.
“Vậy thì chờ đến hội Hoa đăng.” Đơn Tà nói xong, vỗ vai hai người: “Hai ngươi đến canh giữ trước cửa Mai trang, thấy động tĩnh gì thì lập tức báo lại.”
Thẩm Trường Thích tuy ấm ức nhưng không thể cãi, Chung Lưu thì tranh thủ lúc không phải nhìn mặt Khương Thanh Tố, vội bịt mặt kéo áo Thẩm Trường Thích đi mất.
Khương Thanh Tố nhìn hai “báu vật” kia rời đi, bất lực nâng chén trà lên uống một ngụm, ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của Đơn Tà.
“……” Nàng chớp chớp mắt: “Đơn đại nhân còn gì chỉ giáo?”
“Hồn phách trên người ngươi, từ đâu mà có?”
Khương Thanh Tố khựng lại: “Hồn phách gì cơ?”
“Ta cứu ngươi khỏi bản thể mai linh, nhưng một hồn một phách đã bị hút mất, nên trí nhớ mới hỗn loạn. Thẩm Trường Thích lấy đâu ra hồn phách đó để ghép vào cho ngươi?”
Khương Thanh Tố ngẫm nghĩ, hóa ra lúc tỉnh lại thấy mình nằm trong phòng Thẩm Trường Thích là vì thế.
Không nghe được câu trả lời, Đơn Tà “chậc” một tiếng, chầm chậm giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng về phía nàng.
Khương Thanh Tố cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua lưng, tóc bay nhẹ lên. Chốc lát sau, gió tan, Đơn Tà thu tay về, sắc mặt có phần kỳ lạ.
“Sao vậy? Ta có vấn đề gì à?” Nàng hỏi.
Đơn Tà chỉ nhíu mày, không đáp.
Hai tên ngốc kia đúng là bày trò hồ đồ, lại dám lấy hồn phách nữ quỷ gắn vào nàng. Nữ quỷ kia mấy trăm năm sống nơi lầu xanh, bản tính lẳng lơ d.âm đã.ng, hồn phách kiểu này nếu đến giờ Tý—lúc âm khí nặng nhất—liệu có chuyện gì phát sinh không?
Khương Thanh Tố vẫn vô tội chớp mắt.
Đơn Tà dời mắt, lạnh giọng: “Đừng nhìn ta nữa, ra ngoài.”
Khương Thanh Tố: “……”
Haizz, lòng dạ Vô Thường đại nhân quả là khó dò.
Nàng đặt chén trà xuống, phất tay áo, một tay giấu sau lưng ra mở cửa. Tay vừa chạm then cửa, hình ảnh chợt ùa về trong đầu—
“Quỷ sứ ca ca, có thể tha cho tiểu nữ không, tiểu nữ chưa từng làm điều gì ác cả…”
Giọng nói lạ lẫm vang lên, người đàn ông mặc hắc y hiện nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt mang vẻ tàn nhẫn và hứng thú, rút Trấn Hồn Tiên từ hông, khẽ quất trong không khí.
Khương Thanh Tố rùng mình, lập tức quay phắt lại nhìn hắn.
Đơn Tà vẫn mặt lạnh: “Bạch đại nhân còn gì sao?”
Khương Thanh Tố khựng một chút, rồi quay đầu, đẩy cửa rời đi.
Quả nhiên, điều khiến người này hứng thú, chỉ là giết chóc.