Lắng Nghe Vô Thường Nói

Chương 107: Nhân Quỷ Thư – Phần 13



Một trận gió lùa mở cửa sổ, kêu “két” một tiếng khiến người đang thiêm thiếp trên giường từ từ mở mắt.

Mành lụa mỏng bị gió từ ngoài cửa thổi tung, một đôi giày thêu màu hồng nhạt đặt bên giường. Một bóng đen áp xuống, người nằm trên giường vươn tay ra, cánh tay mảnh mai trắng trẻo lộ ra khỏi màn mỏng, đón gió đêm. Ánh trăng rọi xuống, bóng cây ngoài cửa sổ in lấm tấm lên tay nàng.

“Tiểu Uyển…” Lôi Nguyệt Nhược nhẹ nhàng gọi một tiếng, thấy không ai đáp, liền rụt tay lại, chậm rãi ngồi dậy nhìn ra ngoài màn, vừa khéo thấy một bóng người đứng cạnh bàn. Dáng người kia là nam tử, tuyệt đối không phải Tiểu Uyển, nàng cả kinh, định hét lên, nhưng lại nhìn rõ mặt người ấy.

Chỉ cần một ánh mắt, nàng đã nhận ra ngay: “Tô Cừu? Là chàng sao?”

“Nàng không thể ở bên Giang Nhu.” Bóng đen không tiến gần, chỉ lượn quanh bên bàn.

Tuy nửa mặt bị che, Lôi Nguyệt Nhược ban đầu còn chưa dám chắc, nhưng vừa nghe giọng nói, nàng đã nhận ra. Nàng không mang giày, lập tức chạy xuống giường đến gần bàn, nào ngờ vừa tới gần, bóng người kia liền biến mất.

Lôi Nguyệt Nhược ngã quỵ bên bàn, chính mắt thấy người trước mặt biến mất, vừa sợ vừa kinh hoảng, nhưng lời của Tô Cừu vừa nãy khiến lòng nàng vừa hổ thẹn vừa ấm ức.

“Chàng đã chết, thì để ta theo chàng, cớ gì viết thư bắt ta sống tiếp?” Lôi Nguyệt Nhược nằm sấp trên bàn, nước mắt rơi không ngừng, nghẹn ngào nói: “Nếu ta muốn sống, chàng liền đừng xuất hiện nữa, sao còn khiến lòng ta lo nghĩ?”

“Tiểu thư!” Tiểu Uyển nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy vào, thấy Lôi Nguyệt Nhược nằm khóc trên bàn, nước mắt đã làm ướt cả tay áo, trong lòng hoảng loạn. Lại nghe nàng dường như mất trí, miệng cứ gọi ‘Tô Cừu’, liền vội vàng đi mời người.



Đêm ấy, phủ họ Lôi đèn đuốc sáng trưng, không ai ngủ được.

Khương Thanh Tố chờ đến tận trưa hôm sau vẫn không thấy Lôi Nguyệt Nhược, trái lại đợi được nha hoàn của nàng.

Lúc Tiểu Uyển tới, Khương Thanh Tố đang đùa giỡn với Đơn Tà, trong tay cầm quả mận, vừa cắn một miếng chua đến rụng răng, vậy mà vẫn nhịn, lại còn lấy một quả khác đưa cho Đơn Tà, dụ dỗ hắn ăn.

Thấy Tiểu Uyển vội vã đến, Khương Thanh Tố miệng còn ngậm mận, hỏi: “Sao ngươi lại đến? Tiểu thư nhà ngươi đâu?”

“Bạch phu nhân, ta… ta biết ngài là bậc cao nhân, cầu xin ngài đến xem giúp tiểu thư của ta đi! Sáng nay đã mời ba vị đại phu, ai cũng bó tay, cứ thế này, e rằng tiểu thư nhà ta… không qua khỏi!” Tiểu Uyển vừa nói vừa khóc.

Khương Thanh Tố không nhịn nữa, lim dim mắt nhổ luôn hạt mận ra, vội uống ngụm trà rồi hỏi: “Nói rõ xem nào, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Ta cũng không rõ! Hôm qua cùng tiểu thư thả hoa đăng, lúc về vẫn bình thường. Tối đến nghe phòng tiểu thư có động tĩnh, hình như đang khóc, vào xem quả nhiên thấy nàng nằm khóc trên bàn, cứ thế khóc đến sáng mới lịm đi, giờ vẫn chưa tỉnh.” Tiểu Uyển tiến đến gần Khương Thanh Tố, kéo nhẹ tay áo nàng: “Bạch phu nhân! Tiểu thư nói ngài là cao nhân, xin ngài cứu lấy nàng!”

Khương Thanh Tố bất chợt quay sang nhìn Đơn Tà, lúc này Tiểu Uyển đứng gần cũng nhận ra, trên người nàng cũng có sát khí, hiển nhiên Tô Cừu đã để mắt đến phủ họ Lôi.

Khương Thanh Tố còn nhìn thấy được, thì Đơn Tà dĩ nhiên cũng thấy. Hắn xòe quạt đứng dậy, liếc Khương Thanh Tố một cái: “Người ta đã nhờ nàng, sao có thể không đi. Đi thôi, phu nhân, vi phu cùng nàng một chuyến.”

Khương Thanh Tố sững lại, bốc thêm hai quả mận trong bát, vừa theo sau vừa dỗ dành Tiểu Uyển: “Đừng khóc nữa, phu quân ta mới là người có bản lĩnh lớn, chàng nhất định sẽ khiến tiểu thư tỉnh lại.”

Khi đến phủ họ Lôi, đúng lúc một vị đại phu đang ra khỏi cửa, lắc đầu liên tục, Lôi phu nhân khóc sưng cả mắt, kéo tay đại phu: “Đại phu, cầu xin ông cứu lấy tiểu nữ!”

Đại phu nói: “Tiểu thư khí nhược như tơ, hồn không về thể, sao có thể cứu?”

“Lão gia, chẳng lẽ Nguyệt Nhược nhà ta cứ thế mà đi sao?” Lôi phu nhân quay đầu nhào vào lòng trượng phu: “Mấy ngày trước còn khỏe mạnh, sao giờ lại thành thế này?”

Tiểu Uyển kéo Khương Thanh Tố chạy đến trước mặt hai vợ chồng họ Lôi, lên tiếng: “Lão gia, phu nhân, đây là Bạch phu nhân, trước đây tiểu thư nhà ta từng nghĩ quẩn, đều nhờ Bạch phu nhân giúp hóa giải, ta dẫn người đến xem thử.”

Vợ chồng họ Lôi thấy Khương Thanh Tố, lại thấy nam tử áo đen phía sau nàng, chỉ nhìn khí chất đã biết không tầm thường, bèn mời vào phủ. Bao nhiêu đại phu bó tay, giờ đành liều vậy.

Khương Thanh Tố và Đơn Tà vào phòng Lôi Nguyệt Nhược, sát khí trong phòng rõ rệt, đặc biệt bên cạnh bàn vẫn còn khói đỏ lượn lờ, mắt thường không nhìn thấy.

Đơn Tà đưa tay lướt qua mặt bàn, sát khí tan biến, trong phòng vẫn còn âm khí trầm trọng. Khương Thanh Tố quay đầu hỏi Lôi lão gia: “Khi xây phủ, các người có mời người xem phong thủy không?”

“Có… có chứ.” Lôi lão gia đáp.

Khương Thanh Tố nói: “Tiểu thư là nữ tử, viện này lại khuất nắng, địa thế âm trầm, dễ sinh bệnh, từ nhỏ chắc thân thể yếu ớt?”

“Đúng vậy.” Lôi phu nhân gật đầu.

Khương Thanh Tố dặn: “Đợi nàng khỏe lại, đổi chỗ khác cho nàng ở.”

Đơn Tà lại đi đến bên cửa sổ, xóa sát khí bám trên khung, Khương Thanh Tố tiến đến hỏi: “Chàng có phát hiện gì không?”

“Tô Cừu đi vào từ cửa sổ.” Đơn Tà đáp: “Nhưng hắn không bày trận gì trong phòng, theo lý, hắn không hại Lôi Nguyệt Nhược. Nàng ấy hiện giờ hôn mê, một là do thương tâm, hai là âm khí quá nặng, sát khí còn sót, đè nặng hồn phách khiến nàng không thể tỉnh.”

Khương Thanh Tố mím môi cười, mắt cong cong: “Ta biết ngay phu quân ta có bản lĩnh lớn, chàng nhất định trị khỏi nàng, đúng không?”

Đơn Tà nhìn nàng, hỏi: “Cho nàng một cơ hội nổi bật, có muốn không?”

Khương Thanh Tố gật đầu: “Muốn!”

Đơn Tà đưa cho nàng một lá bùa vàng: “Đốt trong phòng, Lôi Nguyệt Nhược sẽ tỉnh.”

Khương Thanh Tố nhận lấy bùa, nụ cười không tắt: “Chàng để ta nổi bật, ta cho chàng ăn mận, lễ thượng vãng lai.” Nói rồi, nàng nhét một quả mận vừa nãy luôn cầm trong tay vào miệng Đơn Tà, hắn ăn vào rồi cũng chẳng thể nhổ ra, đành nuốt.

Mới cắn một miếng, hắn hơi khựng lại, mày từ từ nhíu, ánh mắt nhìn Khương Thanh Tố đầy bất lực, nàng cười hì hì: “Thì ra không chỉ lệ quỷ khiến Đơn đại nhân nhíu mày, quả mận ta cho cũng có tác dụng ấy.”

Đơn Tà giãn mày, dùng quạt gõ nhẹ đầu nàng, rồi lại lấy quạt chọc vào tay nàng, ra hiệu đi gọi hồn Lôi Nguyệt Nhược. Còn mình thì rời khỏi phòng, đứng trong viện nơi nàng ở để dò xem còn chỗ nào có sát khí.

Quả mận trong miệng chua chát, vừa cắn đã giòn tan, trách chi khi ở Vô Sự Trai nàng cứ dỗ dành hắn ăn, còn bày ra bộ dạng ngon lành. Hóa ra là cố ý trêu ghẹo hắn.

Đơn Tà nhổ hạt mận ra tay chứ không vứt đi. Khương Thanh Tố từng nói muốn nếm đủ mùi vị nhân gian, Đơn Tà vốn không thể cảm thụ, nhưng qua tay nàng, hắn lại nếm được hết.

Một tờ phù vàng cháy rụi trong tay Khương Thanh Tố. Lôi phu nhân và Lôi lão gia còn tưởng nàng là hạng lang băm, vậy mà khi phù vừa cháy hết, Lôi Nguyệt Nhược đang hôn mê bỗng tỉnh lại. Nàng từ từ ngồi dậy, hai vợ chồng họ Lôi cùng Tiểu Uyển lập tức ùa đến, vừa mắng vừa đau lòng.

Lôi Nguyệt Nhược ôm lấy Lôi phu nhân mà khóc, Lôi lão gia hoàn hồn, đang định quỳ xuống dập đầu tạ ơn Khương Thanh Tố thì bị nàng ngăn lại.

Không ngờ có ngày nàng lại làm cái việc mà Chung Lưu hay làm.

Lôi Nguyệt Nhược cũng nhìn thấy Khương Thanh Tố, nước mắt thôi rơi, hướng nàng hành lễ. Khương Thanh Tố mím môi cười nói: “Không cần đa lễ. Lôi phu nhân, Lôi lão gia, xin cho ta nói chuyện riêng với tiểu thư một lát.”

Hai vị trưởng bối tuy không nỡ, nhưng vẫn rời khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại Khương Thanh Tố và Lôi Nguyệt Nhược, nàng hỏi: “Hôm qua cô gặp Tô Cừu rồi?”

Lôi Nguyệt Nhược giật mình: “Bạch phu nhân sao lại biết?”

“Chuyện này cô không cần hỏi, ta tự nhiên biết. Chỉ là, Tô Cừu đã nói gì với cô?”

Lôi Nguyệt Nhược mím môi: “Chàng chỉ nói một câu, bảo ta đừng ở bên Giang đại nhân. Ta và Giang đại nhân trong sạch, sao lại có chuyện như lời chàng nói? Xem ra chàng nghĩ ta là hạng nhẹ dạ đa tình…”

“Lôi tiểu thư.” Khương Thanh Tố xoay người, quay lưng lại với Lôi Nguyệt Nhược, đúng lúc thấy Đơn Tà chưa mở cửa đã như cơn gió lặng lẽ trở về, ngồi cạnh bàn nhìn hai người. Khương Thanh Tố ngừng lời, nói tiếp: “Tô Cừu chết mà không chịu siêu sinh, đối với cả hai người đều chẳng phải chuyện hay. Nếu Lôi tiểu thư tin ta, vậy hãy giao việc này cho ta xử lý.”

“Xử lý gì cơ?” Lôi Nguyệt Nhược hỏi.

Khương Thanh Tố bước đến bàn, ngồi đối diện Đơn Tà. Một thân y phục trắng – một thân y phục đen, tựa như hai thế giới tách biệt ngăn nhau qua mặt bàn, nhưng ngồi cạnh nhau lại vô cùng hài hòa.

Khương Thanh Tố nói: “Tiễn Tô Cừu đi đầu thai chuyển kiếp, trả lại cho cô một đời an yên.”

“Chuyện này… ta không thể hại chàng!” Lôi Nguyệt Nhược lắc đầu.

“Kiếp này, hắn chỉ là một thư sinh, dù có tài học, cuối cùng vẫn vì kiêu ngạo mà chết thảm. Ngoài việc gặp được cô, Tô Cừu chẳng có ký ức gì tốt đẹp. Vì vậy, hắn không siêu sinh, chỉ mong được ở bên cô.” Khương Thanh Tố hít sâu: “Nhưng như vậy, cô sau này sống sao? Gặp người tốt có nên lấy? Phụ mẫu lo lắng có nên giải? Mấy chục năm âm dương chia cắt, hắn đau khổ, cô cũng chẳng yên. Hà tất phải thế?”

Lôi Nguyệt Nhược chết lặng. Nàng có tình với Tô Cừu, tuyệt không muốn hại hắn. Nhưng lời của Bạch phu nhân không sai, đời Tô Cừu chẳng vui vẻ, chí lớn vô lối thi thố, từng nhiều lần than thở với nàng. Có lẽ đi đầu thai, bắt đầu lại cuộc sống, hắn sẽ dễ chịu hơn.

Nàng là người sống, không thể gả cho kẻ chết. Nàng có thể không lấy ai vì Tô Cừu, nhưng cha mẹ chẳng thể chờ mãi. Với nàng và với Tô Cừu, đã là âm dương cách biệt, chi bằng nàng là người buông tay trước.

“Bạch phu nhân… ta phải làm gì?” Lôi Nguyệt Nhược nhìn Khương Thanh Tố.

Khương Thanh Tố nói: “Cho ta mượn thân thể của cô.”

Đơn Tà lập tức nhíu mày: “Quá nguy hiểm.”

“Không phải còn có chàng sao?” Khương Thanh Tố nghiêng đầu nhìn hắn, cười tươi: “Dù sao chàng cũng luôn ở bên ta mà.”

“Vẫn không được.” Đơn Tà lắc đầu.

Khương Thanh Tố thấy sắp thuyết phục được Lôi Nguyệt Nhược lại lo Đơn Tà phá hỏng việc, bèn xách ghế nhỏ đến gần hắn, hạ giọng nói bên tai: “Hay là Đơn đại nhân hóa trang làm nữ nhân? Với dung mạo của chàng, Tô Cừu chắc chắn không nhận ra đâu.”

Đơn Tà “xoạt” một tiếng xòe quạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.

Khương Thanh Tố nghiêng đầu cười, nói tiếp: “Yên tâm đi, ta chỉ muốn mượn thân phận của nàng ấy để dẫn Tô Cừu xuất hiện, đồng thời mời Đơn đại nhân đóng giả Giang Nhu. Ta nhận ra rồi, Tô Cừu giống chàng, đều dễ ghen.”

Đơn Tà ánh mắt thoáng dừng lại, Khương Thanh Tố quay sang hỏi Lôi Nguyệt Nhược: “Thế nào? Tiểu thư nghĩ kỹ chưa?”

Lôi Nguyệt Nhược mở miệng, khẽ hỏi: “Trước khi ta đồng ý, xin hỏi… Bạch phu nhân rốt cuộc là ai?”

“Cô còn nhớ ta từng kể cô nghe chuyện người chết sống lại chứ? Ta nói người chết là phu quân ta, nhưng thực ra là ta. Vì từng đi một vòng giữa âm dương, nên cũng có thêm chút bản lĩnh. Nhưng ta vẫn là Bạch phu nhân.” Khương Thanh Tố vừa dứt lời, đã nhận được ánh mắt từ Đơn Tà.

Hai người chạm mắt, trong tai Khương Thanh Tố chợt vang lên giọng nói của Đơn Tà. Hắn biết, nàng cũng biết, người thứ ba không biết.

“Lại nói dối. Với ta, khi nào thì nàng từng chết?”

Khương Thanh Tố cúi đầu sờ mũi, nghe thấy Lôi Nguyệt Nhược nói: “Ta… ta đồng ý.”