Lắng Nghe Vô Thường Nói

Chương 5: Thắp Đèn Mai – Phần 2



Khương Thanh Tố là người âm ty, không có lệnh bài thì chẳng thể qua cầu Nại Hà, bởi vậy chỉ có thể dừng lại một lát ở đầu cầu, trong lòng thầm nghĩ hẳn là nữ tử kia còn vương vấn trần thế, nên chẳng vội rời đi. Dù sao thì hôm nay nàng ấy cũng phải đi đầu thai.

Chẳng có gì đáng xem, Khương Thanh Tố xoay người định rời đi, khi trở lại Thập Phương điện, Thẩm Trường Thích đã đổi sang chiếc ghế nhỏ hơn để ngồi, vừa vẽ vời viết lách vừa rung chân. Trông thấy nàng trở về, hắn lập tức buông công việc trong tay, nhe răng cười với nàng.

“Có đẹp mắt không?”

Câu này mang theo vài phần hả hê.

Khương Thanh Tố liếc hắn một cái, rồi lại ngồi xuống bậc cửa: “Đơn Tà ngày nào cũng đến Địa Ngục Giám Sát sao?”

Thẩm Trường Thích lập tức giơ tay định bịt miệng nàng, lại bị nàng vỗ cho bật ra.

“Trừ Diêm Vương ra, chẳng ai được gọi thẳng tên của Vô Thường đại nhân!”

“Ngươi sợ cái gì? Ngài ấy đâu có ở đây, tiếng gào rú của lũ ác quỷ trong địa ngục còn chưa nghe đủ à?”

Thẩm Trường Thích vội xua tay: “Bất kể ở đâu, chỉ cần ngài ấy muốn, chẳng có gì lọt khỏi tai ngài ấy cả.”

Khương Thanh Tố nhướng mày: “Lợi hại đến thế sao?”

Thẩm Trường Thích nhún vai: “Còn lợi hại hơn ngài tưởng đấy.”

Khương Thanh Tố gật đầu, Thẩm Trường Thích lại chuyển sang chuyện khác: “Ngài hôm nay theo cùng mới một canh giờ đã quay lại rồi, chắc chỉ theo đến tầng thứ nhất thôi nhỉ?”

Khương Thanh Tố thở dài: “Hết cách rồi, ta chẳng sợ gì, chỉ không chịu được máu me. Mấy năm nay nơi âm phủ cũng rèn giũa đôi chút, nhưng chỗ ấy máu nhiều quá, ở thêm ta sợ nôn thẳng lên người Vô Thường đại nhân mất.”

Thẩm Trường Thích ra chiều đắc ý: “Lần đầu ta đi theo, cũng phải đến tầng ba mới không chịu nổi mà bỏ chạy. Nơi Thập Phương điện chúng ta so với điện Diêm Vương và các phủ âm ty khác, công việc chẳng mấy, Bạch đại nhân vẫn nên sớm làm quen thì hơn.”

Khương Thanh Tố nghe thấy đến cả Thẩm Trường Thích cũng xuống được tầng ba, còn bản thân mới đến tầng kéo lưỡi đã chịu không nổi, nghĩ sau này công việc ở Thập Phương điện chưa biết còn kinh tởm gấp bao nhiêu lần, chẳng lẽ lần nào cũng phải bỏ chạy?

Hạ quyết tâm, hôm sau nhất định phải theo Đơn Tà, ít nhất cũng phải vượt qua Thẩm Trường Thích.

Sáng sớm hôm sau, khi Đơn Tà mở cửa, lại thấy khuôn mặt quen thuộc kia. Vẫn là bộ thanh y đó, cách ăn vận chẳng khác gì nam nhân, ngẩng đầu nhìn hắn cười một cái.

Lần này Khương Thanh Tố đã có tiến bộ, theo đến tầng thứ tư. Trùng hợp lại gặp nữ tử bị kéo lưỡi hôm qua, điên điên dại dại bị kéo ngược lên tầng một. Tầng thứ tư là địa ngục Nghiệt Kính, tội lỗi kiếp trước soi ra hết, kẻ đáng vào địa ngục chịu phạt thì không ai thoát được.

Nhưng đến tầng thứ năm khói mù mịt, thấy toàn là lồng hấp, Khương Thanh Tố liền cảm thấy chẳng lành. Quả nhiên, thấy một nắp hấp bật mở, khói trắng tan đi, một người thân thể sưng vù nằm tr.ần tr.ụi trong lồng, máu tươi khắp thân bị hơi nước ép trồi ra khỏi da, mùi tanh chua ngập tràn không khí.

Khương Thanh Tố nhịn không nổi, bịt miệng bịt mũi, vỗ vai Đơn Tà rồi xoay người bỏ chạy.

Chạy một mạch đến cầu Nại Hà, nàng vịn trụ cầu mà ngồi phịch xuống, dùng tay áo quạt gió cho mình. Hôm nay người sang sông chẳng nhiều, người lái đò thấy nàng, chèo thuyền cập bờ, mỉm cười chào:

“Khương đại nhân… à không, xem ta ăn nói vụng về, Bạch đại nhân sao lại đến đây hai ngày liền?”

Khương Thanh Tố chỉ tay về một phía, tay run run, miệng còn chưa nói thành lời, trong lòng nghĩ, e rằng từ nay trở đi, cứ món nào là đồ hấp trắng mịn thì nàng đều chẳng dám động đến nữa.

Người lái đò nhìn theo hướng nàng chỉ, lập tức hiểu ra, vai run run vì cười: “Bạch đại nhân vậy là khá lắm rồi, vừa nhậm chức đã có thể theo Vô Thường đại nhân xuống địa ngục một vòng, so với vị Bạch đại nhân trước kia thì hơn nhiều.”

“Sao lại nói vậy?”

Người lái đò vuốt râu nói: “Ta nhớ chừng hơn hai trăm năm trước, vị Bạch đại nhân đời trước theo Vô Thường đại nhân mười ngày, ngày nào cũng chạy ra đây mà khóc. Sau lại theo một chuyến xuống địa ngục, hôm đó liền nôn thốc nôn tháo, ngay chỗ ngài đang ngồi đấy.”

Khương Thanh Tố lập tức đứng bật dậy, nhớ đến vị Bạch đại nhân đời trước là một người mập mạp, trông có vẻ cường tráng, đến thế mà cũng bị Đơn Tà làm cho khóc lóc ói mửa, đủ thấy Đơn Tà chẳng phải hạng dễ chơi.

Khương Thanh Tố thở dài, không định tán gẫu thêm với người lái đò, vừa xoay người định đi, ánh mắt lại rơi trên cầu.

Nữ tử kia vẫn còn đó, vẫn tư thế như hôm qua, chỉ thay một bộ y phục khác, trâm cài đầu cũng đổi, ánh mắt đờ đẫn dõi theo dòng nước dưới cầu Nại Hà, không nhúc nhích chút nào.

Khương Thanh Tố cau mày, cảm thấy có điều không ổn, bèn hỏi người lái đò: “Nữ tử đó hôm qua đi lúc nào?”

Người lái đò đáp: “Đi lúc tối, sáng nay lại tới.”

“Chưa đi đầu thai sao?”

Người lái đò thở dài: “Cũng không biết có phải âm ty có sắp đặt gì khác chăng, nàng ấy đã lưu lại nơi đây bảy ngày rồi. Mỗi lần đều là đêm tối rời đi, sáng lại quay về, mà lần nào cũng thay một bộ y phục khác.”

Khương Thanh Tố khẽ gật đầu, mím môi, trong lòng cân nhắc. Nếu không đi đầu thai, cũng có thể là còn oán khí chưa giải, âm phủ cho lưu lại vài ngày cũng là chuyện thường. Thế nhưng nàng nhìn ra được, nữ tử ấy đã đến thời khắc đầu thai.

Giờ giấc bị khóa trên thân nàng ấy cứ liên tục biến đổi, nhưng lại luôn quay về thời khắc hiện tại. Rõ ràng đã quá hạn đầu thai, vậy mà chẳng ai định cho nàng một thời khắc kế tiếp.

Trở về Thập Phương điện, Khương Thanh Tố không nhịn được mà đảo mắt một vòng.

Quả nhiên, Thẩm Trường Thích lại đang viết cái gì đó, đầu lắc lư theo nhịp, miệng lại khe khẽ ngâm nga một khúc.

Khương Thanh Tố tiến lại gần, nghe thử hắn đang hát gì, ai ngờ Thẩm Trường Thích chẳng hề che giấu, còn nâng giọng hát lớn hơn:

“Công tử nhìn thiếp da như ngọc đông, há chẳng muốn… sờ một cái, sờ một cái, phong cảnh dưới váy thạch lựu… Công tử chớ nên run rẩy…”

Khương Thanh Tố cười cứng mặt, dừng một chút rồi lên tiếng ngắt lời:

“Thẩm, hôm nay ta gặp chuyện lạ.”

“Ồ?” Thẩm Trường Thích vừa vẽ đường cong mỹ nhân trên sách, vừa nhàn nhạt đáp lời.

“Ta hôm nay gặp một nữ tử đã quá thời đầu thai, người lái đò nói nàng ấy đã lưu lại cầu Nại Hà bảy ngày, vậy mà chưa ai đưa nàng đi đầu thai, ngươi nói có kỳ lạ không?”

Tay cầm bút của Thẩm Trường Thích khựng lại, lập tức buông hết đồ, từ bên hông lấy ra một quyển sách dày toàn tranh xuân cung mỹ nữ, chỉ thấy hắn vuốt tay một cái, hình vẽ liền biến mất, chỉ còn lại quyển sách trắng tinh.

Thẩm Trường Thích lật vài trang, tìm đến một trang có chữ, chỉ thấy hàng chữ: Lăng Thành Mai Trang – Lý Mộ Dung.

Khương Thanh Tố lập tức cảm thấy bất thường, quả nhiên thấy Thẩm Trường Thích cất sách, vẻ mặt như gặp đại họa nhìn nàng.

“Sao vậy? Chuyện lớn lắm sao?” Khương Thanh Tố hỏi.

Thẩm Trường Thích gật đầu, lông mày nhíu chặt: “Ngài thì không sao, ta mới là kẻ xui xẻo. Nếu bị Vô Thường đại nhân biết ta mấy ngày nay lười biếng không xem Âm Dương Sách, chỉ lo viết đồ dâm ô… chắc chắn sẽ bị đánh bằng Hồn Tiên!”

“Âm Dương Sách là gì?”

Thẩm Trường Thích giơ quyển sách ra: “Chính là thứ này. Vô Thường đại nhân giao cho ta, hễ có hồn phách nào xuất hiện dị trạng, rời khỏi Sổ Sinh Tử, đều sẽ hiện trên sách này. Ngài nói nàng đã quá bảy ngày… ta ta ta… chẳng lẽ phải chịu bảy roi?!”

Khương Thanh Tố tròn mắt, chẳng mấy bận tâm sống chết của hắn, trái lại còn có chút hả hê. Nàng vào Thập Phương điện bấy lâu, vẫn luôn rảnh rỗi, rốt cuộc cũng có việc để làm!

Thẩm Trường Thích hai tay níu lấy tay áo nàng: “Bạch đại nhân! Ngài phải cứu ta!”

Khương Thanh Tố dừng lại một chút: “Đã vào danh sách quỷ sai thì không đau không bệnh, đánh cũng chẳng thấy đau mà?”

Thẩm Trường Thích lắc đầu: “Nhưng đó là Hồn Tiên! Huống chi Vô Thường đại nhân còn có Minh Phù, Minh Hỏa, ta… ta xong đời rồi.”

Vừa dứt lời, Thẩm Trường Thích đổ nhào xuống đất, mắt mở to. Khương Thanh Tố còn định an ủi hắn vài câu, nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một bóng người từ mười tám tầng địa ngục trở về, trên mình mang đầy sát khí – chính là Vô Thường đại nhân Đơn Tà đang chậm rãi tiến đến.

Lưng Khương Thanh Tố lạnh buốt, rụt vai, miễn cưỡng cười: “Ngươi tự cầu phúc đi.”

Khi Đơn Tà quay về, Khương Thanh Tố lập tức về phòng.

Không lâu sau đã nghe thấy động tĩnh. Uy lực của Hồn Tiên quả nhiên đáng sợ, chẳng riêng gì Thẩm Trường Thích, đến cả những hồn quỷ bị dẫn đi qua trước cửa Thập Phương điện cũng khóc lóc thảm thiết. Nàng tựa cửa sổ nhìn ra, thấy đám hồn phách hỗn loạn kia chính là lũ đang bị giải đến địa ngục.

Tiếng gào của Thẩm Trường Thích không dứt bên tai. Khương Thanh Tố khẽ nhíu mày, nhìn vào lòng bàn tay, nơi bị dằm gỗ c.ắm v.ào tróc da rướm máu. Giọt máu vừa lìa thân đã hóa thành bụi phấn, theo gió tan biến.

Chờ đến khi mọi tiếng động lắng xuống, Khương Thanh Tố mới ra khỏi phòng, xuống lầu, bước đến giữa đại điện, liền thấy Thẩm Trường Thích mặt mày tái nhợt.

Bị đánh quả là khác biệt. Dù hắn vốn gầy yếu, cũng chưa từng hồn bay phách lạc đến thế. Đôi mắt chỉ hé mở, ánh nhìn trống rỗng, chân trôi lơ lửng. Trên người khoác áo dài, Khương Thanh Tố nhìn một cái, phát hiện hắn không có chân.

Quỷ sai ngưng tụ hồn phách có thể hóa thành hình người, sống ra sao, chết vẫn như vậy.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy một quỷ sai chẳng có chân, hình người cũng chẳng ngưng tụ được. Thế mới thấy Hồn Tiên lợi hại đến nhường nào.

“Thẩm, bị đánh mấy roi?” Khương Thanh Tố hỏi, hoàn toàn không có ý trêu chọc, chỉ là quan tâm thật lòng.

Thẩm Trường Thích chậm rãi ngẩng mắt lên, trong mắt chẳng còn tròng trắng, chỉ toàn huyết sắc, không nhìn nàng mà hướng về sau lưng nàng cung kính hành lễ: “Vô Thường đại nhân.”

Khương Thanh Tố quay đầu, chỉ thấy Đơn Tà đã đi đến phía sau bàn, ngồi xuống ghế, liếc nhìn Thẩm Trường Thích một cái.

Thẩm Trường Thích bẩm: “Người chết tên Lý Mộ Dung, là đại tiểu thư Mai Trang ở Lăng Thành, theo Sổ Sinh Tử, nàng lẽ ra đã phải đầu thai vào giờ Mão bảy ngày trước. Ta xem xét lại thì thấy nàng sau khi chết lại sống lại, mỗi ngày một lần tử sinh luân chuyển, thời khắc rõ ràng, e là ở nhân gian có thứ gì đó níu giữ nàng.”

Đơn Tà khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển sang Khương Thanh Tố: “Đi thôi, đến Lăng Thành.”

Khương Thanh Tố sững người, chưa kịp phản ứng, chớp chớp mắt hỏi: “Lăng Thành… chẳng phải ở nhân gian sao?”

“Đúng vậy.”

Khương Thanh Tố bao lâu nay chưa từng thấy tim mình đập lại, giờ phút này bỗng nhiên cảm thấy sống động. Nàng mím môi, lại hỏi: “Chúng ta… thật sự là đến nhân gian sao?”

Đơn Tà nhướn mày: “Chẳng lẽ mấy ngày qua Thẩm chưa nói rõ cho ngươi?”

Thấy vai Thẩm Trường Thích run lên, Khương Thanh Tố vội vàng nói: “Nói rõ rồi, nói rõ rồi.”

Đơn Tà cúi đầu đứng dậy, Khương Thanh Tố dõi theo hắn, chỉ thấy hắn vừa bước ra khỏi bàn, y phục trên người liền đổi hẳn.

Tóc đen búi cao, một lọn rủ trước trán, lộ ra cặp mày kiếm, thân vận hắc y trang trọng, cổ áo trắng, áo trong đỏ thẫm, bên ngoài khoác áo đen mỏng, tay áo rộng in hoa văn mây mờ.

Khương Thanh Tố chớp mắt, thấy vẻ kia, thật sự là định đến nhân gian rồi.

Nàng vốn tưởng sau khi chết, nhập danh sách quỷ sai, từ nay cắt đứt nhân duyên với trần thế, kiếp kiếp đời đời chẳng còn thấy phồn hoa nhân gian. Nào ngờ làm Bạch Vô Thường chưa đến nửa tháng, đã có thể trở lại cõi trần.

Nơi ấy… là nơi nàng từng sống hai mươi lăm năm, đã rời xa suốt năm năm.

Đơn Tà tiến lại gần, khi đứng ngay trước mặt nàng, Khương Thanh Tố mới hồi thần.

Ngón tay trắng nõn, xương khớp rõ ràng chậm rãi vươn tới, đôi mắt phượng thâm sâu đối diện nàng, tựa hồ muốn hút lấy hồn phách.

Ngón tay lạnh lẽo chạm vào cằm nàng, lập tức khiến nàng rùng mình.

Khương Thanh Tố lưng cứng đờ, không đoán nổi hắn muốn làm gì.

Ngón tay mang hàn khí kia lần theo cằm nàng, từng tấc một, chậm rãi lướt qua cổ họng, cuối cùng dừng lại nơi cách cổ họng nửa tấc.

Nơi đó có một vết sẹo như rết bò, dữ tợn quấn quanh cổ – chính là dấu tích sau khi bị chém đầu năm năm trước, mãi mãi chẳng thể xóa nhòa.