Lắng Nghe Vô Thường Nói

Chương 75: Bán Yêu Kết – Phần 17



A Vũ cả đời này sống chẳng mấy khi được dễ chịu, nhưng hai năm ở bên Khúc Tiểu Hà, hắn thấy ngọt ngào chưa từng có. Chưa bao giờ có ai tốt với hắn như nàng, không ngừng nhắc nhở rằng họ là người một nhà.

Bàn tay đẫm máu chống lên vách tường trong hẻm nhỏ, lưng chàng trai cong gập, thở d.ốc trong đau đớn. Máu hòa với nước bọt từ khoé miệng hắn không ngừng chảy, nhuộm ướt cả vạt áo trước ngực.

Từ khi có ký ức, hắn đã là kẻ bị ruồng rẫy. Hắn lớn lên trong thanh lâu, người sinh ra hắn cũng chẳng phải kỹ nữ có địa vị, ngày thường chỉ biết dâng trà rót nước, không có sắc đẹp. Không rõ nàng ta mang thai với ai, dù từng dùng thuốc phá nhưng không thành, đứa trẻ vẫn sinh ra đời. Khi còn trong bụng, đã bị người ta nói là yêu thai, và quả đúng là yêu thai thật.

Ban đầu, người phụ nữ kia còn mừng rỡ vì có con, làm mẹ. Nhưng chỉ hai năm sau, nàng ta đã thấy hắn là gánh nặng, khóc lóc làm khách quý phiền lòng, mà nàng cũng vì sinh con sớm mà nhan sắc tàn phai, hai mẹ con đều sống khổ sở. Rồi sự khốn khổ ấy dồn hết lên đầu hắn, mỗi khi nàng bị mắng chửi ở chỗ người khác, về nhà đều trút giận lên hắn.

Đến khi hắn biết nói, biết đi, hắn bị sai vặt khắp nơi trong thanh lâu, ai cũng gọi hắn là “dã chủng”. Người trong lâu bắt chước nàng, sai khiến hắn, đánh đập hắn không thương tiếc. Năm ấy, một đạo sĩ đi ngang qua, thấy hắn bị ném ra ngoài cửa, bèn tìm đến người phụ nữ kia.

Vỏn vẹn hai mươi lượng bạc đủ để người đàn bà đã tàn hoa bại liễu chuộc lại cuộc đời. Nàng ta vui vẻ đồng ý, kéo tay A Vũ diễn một ngày làm từ mẫu, vá lại quần áo rách nát cho hắn, rửa sạch sẽ, rồi giao cho đạo sĩ kia.

A Vũ khi ấy chỉ mới năm sáu tuổi, nhìn khuôn mặt lạ lẫm của đạo sĩ, sợ hãi níu lấy áo nàng ta. Người đàn bà ấy gạt tay hắn ra, mắng: “Bảo ngươi đi thì đi, tưởng đi theo ta mà được sung sướng sao? Vì ngươi mà ta đã khổ bao năm rồi, tha cho ta đi!”

Một tiếng quát ấy, đẩy hắn vào một chiếc lồng giam mới, tay hắn vẫn còn nắm chặt cái tua rẻ tiền treo bên hông nàng – sợi tua mà nàng tự kết thành nút hoa đào để quyến rũ khách làng chơi, A Vũ từng thấy nàng làm vô số lần. Dù hắn có khóc gào, nàng cũng không quay đầu, vừa chạy vừa cười, mừng rỡ vì được tự do.

Vào tay người xa lạ, A Vũ khóc la om sòm, liền bị người kia nhét vào miệng một viên thuốc. Thuốc vừa vào như lửa thiêu, hắn khóc đến tê tâm liệt phế.



Về sau, hắn mới biết người kia tên là Lạc Ngang. Lạc Ngang chưa từng đặt cho hắn một cái tên, cũng giống người trong thanh lâu, không coi hắn là người. Người ta gọi hắn là “dã chủng”, Lạc Ngang gọi hắn là “chó con”.

Hắn vừa nhìn đã biết A Vũ là một con yêu khuyển, lại là bán yêu. Yêu giới hiếm có, nếu đã hóa yêu thì ít nhất cũng tu luyện trăm năm, gặp được đã khó, muốn bắt càng khó hơn, mà bắt được rồi khống chế để đoạt đi đạo hạnh và thọ mệnh thì lại càng khó gấp bội.

Lạc Ngang sống hơn hai trăm năm, dựa vào việc bắt quỷ luyện đan mà kéo dài tuổi thọ. Hiếm có dịp bắt được một bán yêu chưa trưởng thành, hắn liền nghĩ giữ lại bên người như nuôi chó, cho hắn sống lay lắt, hấp thụ linh khí trời đất lớn lên. Đợi đến khi hắn trưởng thành, sẽ đoạt lấy yêu lực, nuốt trọn thọ mệnh, ít nhất cũng có thể bảo toàn trăm năm không suy.

Thế là A Vũ bị giữ lại, sống kiếp không người chẳng thú, học cách dùng đá bày trận đơn giản. Mỗi khi Lạc Ngang bắt tiểu quỷ luyện đan hay chạm trán đạo sĩ đạo hạnh kém hơn để đoạt thọ mệnh, đều là A Vũ bày trận hỗ trợ, những trận pháp đó hắn đều ghi nhớ kỹ.

Hắn sống mười năm bên Lạc Ngang – đúng hơn là bị giam mười năm. Chưa từng có một bữa ăn ra hồn, toàn là ăn đồ thừa của Lạc Ngang: xương hắn nhằn xong ném đi, bánh bao ăn dở vứt xuống, A Vũ lượm ăn cho no bụng. Lạc Ngang từng thử rút yêu lực từ thân thể hắn, rồi lại nghĩ chờ thêm vài năm sẽ càng bổ hơn.

Cho đến một ngày, Lạc Ngang chạm mặt Chung Lưu, hai bên vừa gặp đã động thủ. Khi Lạc Ngang bị Chung Lưu quấn lấy, A Vũ phá trận thoát thân, chạy trốn khỏi chiếc lồng giam lần thứ hai trong đời.

Hắn chạy mãi, chẳng biết mình đang hướng về đâu, chỉ biết tìm nơi có người. Bao năm quỳ bên cạnh Lạc Ngang khiến hắn quên mất cách đi đứng như người, tay chân cùng bò lê, cả người lấm lem bùn đất.

Cuối cùng, có một ngày, hắn theo chân mấy ăn mày tới Kinh Đô.

Hắn đói, nhưng chịu được. Hắn buồn ngủ, nhưng không dám ngủ – luôn sợ Lạc Ngang đang quanh quẩn đâu đó, chỉ chờ hắn lơi lỏng là bắt lại, đem luyện đan ngay tức khắc.

A Vũ mười năm ấy chẳng biết gì, gần như tàn phế, nằm co rút ăn cơm thừa cạnh thùng rác sau khách điếm.

Hắn không rời đi, luôn nằm cạnh đó. Thời gian trôi qua, đến cả ông chủ khách điếm cũng nhận ra hắn. Hắn trốn được Lạc Ngang ba tháng, mùa đông kéo tới, tuyết rơi bất ngờ. Chủ khách điếm vứt cho hắn một cái áo bông cũ, kèm theo hai cái bánh bao nóng.

A Vũ còn chưa kịp mặc áo, bánh bao đã bị những tên ăn mày khác giật mất. Tất cả đều ăn xin cùng khu phố, riêng A Vũ là ngốc nghếch không hiểu gì. Người ta vứt tiền đồng trước mặt, hắn cũng chẳng biết dùng để làm gì. Mười năm sống như chó, hắn chỉ biết ăn, không biết mua bán.

Thế nên tiền hắn luôn bị lấy mất. Áo bông và bánh bao nóng cũng không ngoại lệ. Đám ăn mày lôi hắn ra giành đồ, A Vũ phản kháng, cắn vào tay một tên, kết quả là hơn mười người lao vào đánh đập.

“Đồ què! Còn dám cắn người! Chẳng khác gì chó!”

Hắn muốn phản kháng, nhưng thân thể không nghe lời, thậm chí xương tay bị giẫm gãy cũng không rên một tiếng.

Và rồi hắn gặp được quý nhân lớn nhất đời mình – một đứa trẻ đang được người đàn ông mặc áo gấm bế trong tay. Đứa bé mới ba tuổi, lắp bắp biết nói, tóc mềm buộc hai bím, mặc áo hồng tinh xảo. Nhìn thấy mấy tên ăn mày vây đánh người tàn tật, liền nói: “A! Cha ơi, cha ơi, tội nghiệp quá!”

Người đàn ông bế nàng chính là cha nàng – Khúc Ngâm, con trai Khúc Xương, cũng là Thị lang bộ Hộ. Thấy có người đánh nhau liền cho thuộc hạ tới ngăn cản. Khúc Ngâm bế Khúc Tiểu Hà đến trước mặt A Vũ, hắn ngẩng đầu nhìn, từng bông tuyết rơi trên mặt lạnh buốt, còn nụ cười nàng trao hắn khi ấy – hắn khắc ghi trong tim, coi như thánh thần mà thờ phụng.

Khúc Ngâm là người thông minh, nhìn ra A Vũ không phải người thường. Sau khi cứu hắn, Khúc Ngâm liền giữ lại trong phủ sai bảo. Hắn chỉ biết quỳ, không biết đi thẳng, liền sai người dạy hắn cách đi, dạy hắn ăn cơm, mặc y phục, thậm chí dạy hắn võ nghệ, để hắn luôn bên cạnh Khúc Tiểu Hà.

Một tháng sau khi vào phủ, khi đã chỉnh tề sạch sẽ đứng trước mặt Khúc Tiểu Hà, nàng lập tức nhận ra hắn: “Ngươi tên gì vậy?”

Lúc ấy hắn đã quên cả cách nói, chỉ phát ra âm thanh tựa chó con yếu thế: “A… u…”

“A Vũ à!” Khúc Tiểu Hà lắc lắc dây đỏ trong tay: “Vú nuôi dạy ta thắt nút hoa, ngươi biết không?”

Hắn biết, hắn biết thắt nút hoa đào. Nhưng Khúc Tiểu Hà không biết, vú nuôi nàng cũng không biết, nên hắn cứ giấu, không chịu dạy. Hắn sợ nếu dạy rồi, mình chẳng còn giá trị nữa – kẻ vô dụng sẽ bị vứt bỏ, giống như năm xưa hắn bị người đàn bà trong thanh lâu vứt bỏ.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp Khúc Tiểu Hà. Hơn hai năm sống trong phủ Khúc, hắn dần dần sống như một con người. Không ai hỏi gốc gác của hắn, Khúc Ngâm không bao giờ bắt hắn cúi đầu khom lưng, còn Khúc Tiểu Hà càng ngày càng ỷ lại vào hắn, nắm tay hắn nói: “A Vũ là người nhà của ta mà.”

Hắn dùng mười mấy năm khổ đau để đánh đổi lấy hơn hai năm vô ưu vô lo. Hắn nguyện cả đời bảo vệ nàng, dù có phải tiêu hao sinh mệnh này đến tro bay hồn diệt, cũng phải giữ được nụ cười trên môi nàng. Hắn nhớ rõ pháp trận mà Lạc Ngang từng thi triển, cho dù đánh đổi tất cả, cũng cam lòng.

Ra đến rìa trấn, chỉ còn vài căn nhà nữa là thoát khỏi nơi có người. Nhưng hắn càng lúc càng yếu, mũi không còn thở được, chỉ có thể há miệng hổn hển.

Ngón tay hắn co giật căng cứng, khắc lên vách tường những vết máu ghê người. A Vũ gom góp chút sức tàn cuối cùng lao khỏi trấn, chạy thẳng vào cánh đồng hoang. Hắn muốn chết thật xa – càng xa càng tốt.

Cho đến khi tới bên hồ sen, chân hắn khuỵu xuống, ngã nhào xuống đất, chẳng còn sức gượng dậy.

Trận pháp này sẽ phát huy hiệu lực trong bốn mươi chín ngày. Khi giờ Dậu đến, thọ mệnh của Khúc Tiểu Hà hết, trận pháp tự khởi động. Mấy chục năm tuổi thọ của hắn, toàn bộ chuyển sang nàng.

Chỉ cần không ai làm gián đoạn, không ai tháo nút hoa đào trên cổ nàng – trận pháp sẽ thành.

Hai người sống, hắn đổi một năm lấy một ngày. Nhưng chỉ cần đổi thành công, hắn chết, nàng sống thêm mấy chục năm. Sau này nhà họ Hạ sẽ đối đãi nàng như con ruột, tránh xa Kinh Đô, không quay lại nơi đau khổ ấy – đó là cách tốt nhất.

A Vũ nằm bên hồ sen, máu không ngừng trào ra từ miệng. Máu chảy xuống biến thành những đốm sáng hồng nhạt, như đom đóm bay lượn lững lờ giữa cỏ.

Trong hẻm trấn, từng luồng sáng hồng bay lên, dân đi đường thấy vậy liền bu lại xem, trầm trồ kỳ lạ. Giữa dòng người, Khương Thanh Tố nhìn thấy ánh sáng huyết sắc kia, nhận ra là trận pháp của A Vũ phát động.

Nàng lần theo ánh sáng đến hồ sen, thấy trong bụi cỏ ven hồ phát ra ánh sáng yếu ớt. Đốm sáng dần tiêu tan, không thể ngưng tụ thành linh ngọc.

Nàng nhìn thấy A Vũ – người thanh niên ấy nằm trên đất, toàn thân đẫm máu, gương mặt trẻ trung chẳng còn chỗ nào sạch sẽ. A Vũ vẫn đang ho, mỗi cơn ho kéo theo từng ngụm máu trào ra.

“A Vũ…” Khương Thanh Tố thấy hắn đã bị hắc khí quấn quanh, khác hẳn với lúc trận pháp phát hiệu. Lúc này, hắn chẳng còn chút sinh cơ, vậy mà khoé miệng lại nhếch cười, lộ ra răng nanh – có chút dữ tợn.

“Tạ ơn… Vô Thường đại nhân… thành toàn.” A Vũ khàn giọng nói, Khương Thanh Tố ngẩn ra: “Thành toàn?”

Đường đường là Hắc Vô Thường của Thập Phương điện, lại đồng ý cho phàm nhân dùng tà pháp đổi mạng?

“Ngươi vốn có thể tu luyện, tương lai ắt có thành tựu, vì một người sắp chết, sao lại khổ như vậy…” Khương Thanh Tố chầm chậm ngồi xuống bên hắn, vén tóc trước trán hắn, thấy ánh mắt A Vũ dần mờ đi. Nàng không nỡ: “Khúc gia đã không còn ai, dù nàng ấy sống, cũng là cô độc suốt đời, bi thương suốt kiếp.”

“Nàng ấy … nàng ấy sẽ quên thôi…” Nụ cười A Vũ càng rộng, càng đau đớn, tứ chi dần hóa thú, xé rách y phục: “Nàng ấy sẽ hạnh phúc…”

Nàng sẽ quên hết – quên Khúc gia, quên Kinh Đô, quên rằng mình tên Khúc Tiểu Hà. Cũng quên một bán yêu chỉ bên cạnh nàng chưa tới ba năm.

Khương Thanh Tố thấy hắn co giật, tim đau nhói. Với nàng, A Vũ cũng chỉ là đứa trẻ. Nàng thấy hắn run rẩy trong đau đớn, cổ ngẩng lên gồng mình chịu đựng, từng ngụm máu phun ra, rồi bất ngờ bất động, cơ thể dần mềm nhũn. Ánh sáng hồng phấn tan biến, gió lạnh từ hồ sen thổi qua, tóc A Vũ khẽ rung.

Cơn gió ấy, đưa linh hồn A Vũ lìa khỏi xác. Khương Thanh Tố đứng dậy, khẽ thở dài, tháo cây trâm trên đầu, điểm nhẹ về phía linh hồn, linh thể xám nhạt tựa khói tan chảy, bay vào cây trâm.

Nàng phải trở về – trở về tìm Đơn Tà tính sổ. Đây… rốt cuộc là cái gì?!