Lắng Nghe Vô Thường Nói

Chương 8: Thắp Đèn Mai – Phần 5



Trước cửa Mai trang, tuyết lớn rơi lả tả từ không trung.

Hai nam tử đối mặt đứng đó, mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm đối phương.

Thẩm Trường Thích giơ tay phẩy phẩy trước mặt Chung Lưu, có phần lo lắng hỏi: “Thế nào rồi? Bạch đại nhân đã vào chưa?”

Chung Lưu chớp chớp mắt, rồi hít sâu một hơi, đột nhiên giơ tay ôm lấy cánh tay mình rùng mình một cái, giọng khàn khàn lẩm bẩm: “A, lạnh quá.”

Thẩm Trường Thích nhướng mày: “Hử?”

Chung Lưu giậm chân hai cái tại chỗ, bông tuyết trên đất theo kẽ dép cỏ chui vào trong, khiến hắn đứng không yên, răng va lập cập, run rẩy nói: “Giờ vào thế nào? Chẳng lẽ cứ nghênh ngang mà đi vào à?”

Thẩm Trường Thích trừng mắt: “Ngài là Bạch đại nhân?”

Chung Lưu gật đầu, xoa tay cười toe: “Giờ ngươi muốn xem Chung Lưu làm gì? Nói mau, nhân lúc ta vẫn còn trong thân thể hắn, có muốn ta bấm tay thành lan hoa chỉ cho xem không?”

Thẩm Trường Thích: “……”



Hai người đi một vòng trước cửa Mai trang, Thẩm Trường Thích chỉ vào một lỗ chó bên cạnh cửa hông, Khương Thanh Tố thì nhún vai tỏ vẻ chẳng sao, nghĩ bụng dù sao cũng không phải thân thể nàng chui vào, có mất mặt thì cũng là mất mặt của Chung Lưu.

Thẩm Trường Thích thấy mặt râu ria xồm xoàm của Chung Lưu nhướng mày, thần sắc sinh động như đang nhai phải cơm thiu từ hôm trước, nuốt nước bọt rồi lén canh gác cho Khương Thanh Tố.

Thân thể Chung Lưu cao lớn, chui qua lỗ chó có chút khó khăn, may mà mấy viên đá bên cạnh có phần lỏng lẻo, nàng gỡ ra hai khối là có thể len lỏi vào trong Mai trang.

Trong Mai trang hạ nhân không nhiều, có lẽ vì nơi này quá vắng, cỏ dại cao tới đầu gối cũng chẳng ai dọn, cả viện nhìn qua như đã bị bỏ hoang lâu ngày.

Một số mái hiên kết băng dài cũng chẳng ai đập xuống, Khương Thanh Tố cúi người áp sát tường, men theo hành lang dài đi đến cuối, không nghe thấy động tĩnh gì.

Nàng đi thêm hai hành lang nữa mới thấy một viện khác. Trước viện trồng đầy tường vi, giờ mùa này tường vi đã héo rũ, buông dài xuống trước cổng vòm, kết thành màn băng dày cộp.

Nàng nghiêng tai nghe ngóng, bên trong không một tiếng động, chẳng có người, bèn vén màn băng bước vào.

Vào tới nơi mới nhận ra đây là đâu.

Từ đường nhà họ Lý, nơi thờ tổ tiên, chẳng rõ vì cớ gì mà hoang lạnh, đến người quét dọn cũng không có.

Viện nhỏ, ngoài tổ tiên được thờ trong từ đường, giữa sân còn có một cây mai.

Mai trong Mai trang chẳng hiếm, hiếm là ở chỗ mỗi nhánh cây này đều đầy hoa, nở rộ rực rỡ, hoàng mai hương thơm ngào ngạt, theo gió mỏng bay khắp sân. Vài cánh hoa rơi xuống lớp tuyết dày nơi gốc cây, thoáng nhìn qua như một góc viên cảnh tinh xảo, nhưng Khương Thanh Tố nhìn chẳng phải thoáng qua.

Nàng chăm chú nhìn kỹ, phát hiện quanh cây mai tỏa ra một luồng khí tức kỳ lạ, là thứ nàng chưa từng thấy.

Có lẽ do ở Âm ty lâu ngày, ít gặp vật quý, nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt kia lại thấy bị hấp dẫn.

Khương Thanh Tố bước thêm vài bước, đứng bên gốc mai, đưa tay gẩy nhẹ cánh hoa, trong ngực chấn động dữ dội, tim Chung Lưu đập mạnh như muốn lao ra khỏi miệng.

Nàng lập tức rụt tay lại, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, gương mặt mơ hồ quen thuộc. Khương Thanh Tố nhắm mắt hồi tưởng, cuối cùng cũng nhớ ra – chính là Lý Mộ Dung, người từng gặp vài lần bên cầu Nại Hà.

Bắt được đầu mối, sao có thể để nó đứt?

Lần này Khương Thanh Tố không do dự, đặt tay lên thân cây, dòng nhiệt nóng rực từ lòng bàn tay truyền đến khiến thần kinh nàng đau nhói, đầu ngón tay như bị lực hút mạnh giữ chặt lấy cành mai, cố mấy cũng không rút ra được.

Tay kia nàng ôm ngực, tim đập quá nhanh, tiếng “thình thịch” vang vọng, như muốn nhấn chìm nàng. Cảm giác lần này không phải trò đùa – giống như cái chết đang đến gần.

Khương Thanh Tố cố sức rút tay, nhưng vô ích, không nhúc nhích được.

Trước mắt hoa mai bỗng trở nên mờ ảo, tuyết trắng cũng nhòa đi, hóa thành từng bóng người.

Nỗi đau khiến nàng không trụ nổi, một chân quỳ sụp xuống đất, bên tai vang lên tiếng ồn ào, từng tiếng từng tiếng, quen thuộc vô cùng, như ngay bên cạnh nàng hô to:

“Khương tể tướng nói vậy là sao! Lễ bộ Thượng thư chẳng lẽ làm sai?”

“Hôm nay là thọ yến của mẫu nghi thiên hạ, bản quan sao có thể làm trái lễ pháp!”

“Khương tể tướng, ngươi tuy quyền cao chức trọng, nhưng cũng không thể vươn tay vào lễ bộ khuấy đảo chứ!”

Khương Thanh Tố quay đầu, thấy triều văn võ đều đang chỉ trích nàng, nàng đã khiến bách quan phẫn nộ, nhưng bản thân chẳng hề để tâm. Nàng quyền thế hiển hách, một người dưới một người, trên vạn người, chốn triều đình này ai có năng lực đều có quan hệ ít nhiều với nàng, mấy lão già bảo thủ nói gì, cần chi nghe?

Nàng nhìn đám người quen thuộc quanh mình, tim đập dữ dội, theo ánh mắt họ nhìn lên nam nhân mặc triều phục vàng rực trên đài cao, hắn đứng ngược sáng, mặt mày chẳng rõ.

Giọng nói trầm thấp của hắn chỉ thốt ra bốn chữ: “Nghe theo Khương tướng.”

Nghe theo nàng, Khương Thanh Tố.

Trong khoảnh khắc, bách quan oán thán, Khương Thanh Tố khẽ nhếch môi cười, nhưng tim nàng đau như dao cắt, nơi ánh mắt chạm đến, chỉ toàn là khinh bỉ và phẫn uất của các lão thần. Và một người—nàng sững lại.

Phương đại nhân? Không phải sau khi nàng chết hai năm mới đến Âm ty sao?

Phải rồi!

Nàng đã chết, nàng đã sớm chết rồi.

Khương Thanh Tố theo thói quen đưa tay sờ cổ, lại chạm vào râu trên mặt – khiến nàng giật mình tỉnh lại.

Tuyết phủ lên thân Chung Lưu, cảnh vật xung quanh cũng trở nên quen thuộc – chính là từ đường họ Lý, cùng gốc cây lạ bên cạnh nàng.

Nỗi đau xé tim truyền đến từ sau gáy, như có dao chém vào, tuyết lạnh trượt vào cổ áo, tan ra thành nước, như ngày nàng còn sống, thấy thi thể không đầu của mình quỳ dưới Ngọ môn, máu đỏ tràn từ cổ chảy vào cổ áo.

Máu ấy nóng, như nước mắt nàng vậy.

Trong từ đường nhà họ Lý, thân hình cao lớn của Chung Lưu quỳ gối trước gốc mai, đè nén tiếng nức nở trong cổ họng, sau đó như không chịu nổi nỗi đau mà bật lên tiếng gào ai oán.

Tuyết trắng phủ dày, giữa trung tâm từ đường, cánh hoa hoàng mai bay lượn cuốn theo lớp tuyết mịn đầy đất, hồn phách Khương Thanh Tố như bị rút khỏi thân thể, dần dần không thể tiếp tục nương vào thân Chung Lưu.

Thân hình cao lớn cường tráng của nam nhân kia hòa vào bóng dáng mảnh mai trong người hắn, thân ảnh mơ hồ lay động, như có thứ gì đó đang cố ép chia rẽ họ.



Tại phía tây Lăng Thành, trong một gian phòng khuê các lầu hai của hoa lâu nơi phố phường phồn hoa.

Một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, mặc hắc y, nghiêng người tựa trên trường kỷ, một tay chống trán, tay kia nâng tách trà, mặt không biểu cảm nhìn nữ tử đang quỳ rạp dưới đất.

Nữ tử ấy là người gần đây nổi danh nơi phong trần ở Lăng thành, quả thật diện mạo tinh xảo, dáng người đầy đặn nhưng không phì, khi quỳ xuống trước mặt nam tử kia, nửa b.ầu ng.ực hiện rõ, ra vẻ yếu ớt đáng thương.

“Vị quỷ sứ ca ca này, có thể tha cho tiểu nữ được không? Tiểu nữ đâu có làm gì xấu cả.” Dứt lời, còn dùng ánh mắt bi thương đầy nước nhìn sang.

Đơn Tà uống cạn chén trà, rồi tiện tay ném chén xuống đất, có chút nhàm chán mà nói: “Ừm, đúng lúc rảnh, chơi với ngươi một lát.”

Nữ tử nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch nụ cười, lập tức cởi bỏ áo ngoài, còn nói: “Dạ, tiểu nữ nhất định hầu hạ ngài chu đáo!”

Đơn Tà ngồi thẳng dậy, nhìn nữ tử kia uốn éo thân mình, lột bỏ y phục phần trên, đối diện hắn lộ ra vẻ dâ.m đã.ng nịnh nọt, còn phát ra tiếng rên mị hoặc.

Hắn nhếch môi, có vẻ hơi hài lòng, rồi từ thắt lưng rút ra một chiếc roi hồn—Trấn Hồn Tiên, vung nhẹ một cái trong không trung, phát ra tiếng vo vo dễ nghe. Chỉ một cái vung ấy, đã khiến nữ tử trước mặt sợ đến mặt mày tái nhợt, vô hồn ngã rạp xuống dưới chân hắn.

“Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn! Vô Thường đại nhân tha mạng!”

“Mạng? Chẳng phải ngươi đã sớm mất rồi sao?” Đơn Tà nhướng mày, quất mạnh một roi xuống, “bốp!” một tiếng, đánh bật hồn ma hai trăm năm ra khỏi thân thể kỹ nữ. Cô gái ấy ngã vật xuống, còn hồn ma thì hét lên một tiếng sợ hãi rồi định chạy trốn qua cửa sổ.

Nhưng cửa sổ và cửa chính đồng loạt đóng lại, lửa xanh bùng cháy trong phòng. Nữ quỷ thân trần r.ên rỉ khóc lóc, không cam tâm vẫn muốn quyến rũ để cầu một cơ hội sống sót, bởi trước nay đều dùng cách này.

Không ngờ vừa ưỡn ngực, liền bị quất một roi trúng ngực, hồn phách nứt làm hai, thân thể nguyên vẹn bỗng có một vết rách, tiếp đến là chân, là eo, là lưng.

Đơn Tà vui vẻ tột cùng, roi dài quấn lấy cổ nữ quỷ, để lại một vết đỏ rợn người. Hắn thấp giọng nói: “Có đạo hạnh đánh lên mới thú vị.”

Nếu không phải nữ quỷ này đã hút dương khí của không ít nam nhân dương gian, căn bản không chịu nổi ba roi của Đơn Tà. Giờ đã ba roi qua, nàng biết mình e là sắp chết lần thứ hai, chỉ mong được kết thúc nhanh chóng, đừng chịu khổ nữa.

Ánh mắt Đơn Tà chợt dừng lại, tay siết chặt Trấn Hồn Tiên. Hình ảnh nữ tử run rẩy quỳ trước gốc mai chợt hiện trong tâm trí hắn.

Hồn phách Khương Thanh Tố một nửa đã rời khỏi thân thể Chung Lưu, ý thức của Chung Lưu cũng dần quay lại.

Hắn đảo mắt nhìn quanh, cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức rút tay khỏi thân cây mai. Cùng lúc đó, Khương Thanh Tố hoàn toàn thoát ra khỏi thân thể hắn, nhưng vẫn bị trói chặt bên gốc mai.

“Bạch đại nhân!”

Một đạo lửa xanh từ trời giáng xuống, thiêu rụi đám cánh hoa, tuyết lớn chợt ngừng, gió cũng lặng hẳn.

Chung Lưu chỉ thấy một làn khói đen phủ qua thân Khương Thanh Tố, cây mai trước mặt rụng trụi nửa cành, còn Khương Thanh Tố thì biến mất không tăm tích.

Trong Mai trang dường như có người nghe thấy động tĩnh, tiếng bước chân gấp gáp hỗn loạn đang tiến về phía này.

Chung Lưu dậm chân, thở dài một tiếng: “Cứu nàng thì tiện thể cứu ta luôn chứ!” Rồi vội vàng trèo tường thoát khỏi viện từ đường.