“Ai, Chu Thiếu Hiệp nói không sai.” Du Chiêu Hưng gật đầu, thở dài nói: “Ngay hai ngày trước, từng có mấy trăm con Yêu thú từ Vân Hoang Sơn Mạch xông ra, tấn công Sa Nham thành. Mặc dù Sa Nham thành dựa vào sự tiện lợi của tường thành, đẩy lui Yêu thú, nhưng cũng chết mấy chục người. Mà những người còn lại đều bị dọa sợ, sợ Sa Nham thành bị Yêu thú công chiếm giống như mười mấy tòa thành trì đã bị hủy diệt kia, liền chạy ra ngoài trong đêm, hiện nay Sa Nham thành tính toán kỹ lưỡng, cũng chỉ còn sót lại có hơn hai trăm người thôi.”
“Thì ra là thế, khó trách ta thấy những người đi đường kia một bộ dạng lòng người bàng hoàng.” Tiết Man gật đầu, hỏi một vấn đề then chốt nhất: “Du Chấp sự, không biết đợt thú triều xông tới lần này có quy mô thế nào? Bên trong có Yêu thú Hóa Linh Cảnh hay không?”
Du Chiêu Hưng nói: “Lần này chỉ là thú triều quy mô nhỏ, thực lực mạnh nhất là một đầu Lang thủ lĩnh nanh thép hung bạo, có tu vi Thông Thần Cảnh thất trọng, còn về Yêu thú Hóa Linh Cảnh thì ngược lại là không xuất hiện, nếu không thì Sa Nham thành sớm đã bị công phá rồi.”
“Nếu chỉ là Thông Thần Cảnh thất trọng, ta và Tiết Man liên thủ, hẳn là có thể đối phó được.”
Chu Nhạc và Tiết Man liếc nhìn nhau, trong lòng đều có chút tự tin.
Du Chiêu Hưng đem thần sắc hai người thu vào trong mắt, nói: “Chu Thiếu Hiệp, Tiết Thiếu Hiệp, dựa theo yêu cầu của Vân Huy Lâu, nhưng phàm là đệ tử nhận nhiệm vụ đến thành trì ven Vân Hoang Sơn Mạch, đều phải ở trong thành đợi ba ngày. Trong ba ngày này, nếu có thú triều đến tấn công, các ngươi phải giúp sức chống đỡ, nếu không có thú triều tấn công, ba ngày sau, các ngươi liền có thể tự mình quyết định đi hay ở.”
Hai người ngược lại là không ngờ Vân Huy Lâu còn có loại an bài này, nghe vậy đều sững sờ một chút, Chu Nhạc lấy lại tinh thần, cười nói: “Không thành vấn đề, tất cả cứ dựa vào Du Chấp sự an bài.”
“Vậy tốt, ba ngày này liền do ta an bài.” Du Chiêu Hưng đương nhiên không từ chối đáp ứng.
Tu vi của hắn tuy không cao bằng Tôn Chấp sự, nhưng cũng có Thông Thần Cảnh cửu trọng, đương nhiên nhìn ra được tu vi của Chu Nhạc và Tiết Man, một người là Luyện Khí Đại Viên Mãn, người còn lại là Thông Thần Cảnh nhất trọng.
Nhưng hắn chẳng những không xem thường đối phương, trong lòng ngược lại càng coi trọng Chu Nhạc hai người, chỉ vì hắn ở Vân Huy Lâu nhậm chức nhiều năm, hết sức rõ ràng quy củ của Vân Huy Lâu, có thể ở loại tu vi này liền gia nhập Vân Huy Lâu, liền nói rõ hai người này đều là thiên tài tuyệt thế có thiên phú xuất chúng, tự nhiên muốn lấy lòng.
Chính sự nói xong, tiếp theo ba người tùy ý trò chuyện. Du Chiêu Hưng với tư cách là chấp sự ngoại phái của Vân Huy Lâu, đi nam xông bắc nhiều năm, dấu chân gần như đã đạp khắp toàn bộ Vân Huy Quốc, bàn về kiến thức rộng rãi, Chu Nhạc và Tiết Man có chạy ngựa cũng không sánh nổi, cộng thêm hắn cố ý lấy lòng, các loại chuyện lạ thú vị cứ thế nói ra, khiến Chu Nhạc hai người nghe mà hô to đã ghiền, đối với Du Chiêu Hưng không khỏi sinh ra một tia hảo cảm.
Chu Nhạc không khỏi nghĩ đến: “Du chấp sự này tu vi không tính là hết sức xuất chúng, những nơi đã đi qua ngược lại thật sự là không ít, có một số việc ta đừng nói là gặp qua, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, hắn lại có thể kể ra rủ rỉ, kiến thức này, vượt qua ta không biết mấy con phố! Quả nhiên, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, nếu có cơ hội, ta cũng muốn đi khắp Vân Huy Quốc, thậm chí đi khắp cương vực trăm nước!”
Ngay vào lúc này, từ cửa tửu lầu lại có ba người bước vào, hai nam một nữ, thấy trong tửu lầu không có người, trong đó một người dáng người thấp bé, nhưng cực kỳ cường tráng là một thanh niên kéo cổ họng kêu lên: “Có ai không? Chưởng quầy chết đâu rồi?”
Ba người đang trò chuyện vui vẻ, nghe thấy tiếng thì lập tức sững sờ một chút, Du Chiêu Hưng nhíu mày, không vui nói: “Lúc này sao vẫn còn người đến? Chu Thiếu Hiệp, Tiết Thiếu Hiệp, chúng ta đừng để ý bọn họ, tiếp tục nói đi.”
Chu Nhạc dở khóc dở cười, nói: “Du Chấp sự, có sinh ý đến cửa vẫn phải làm, chúng ta ngày tháng còn dài, khi nào mà không thể trò chuyện?”
“Đúng đúng! Chu Thiếu Hiệp nói đúng! Chúng ta ngày tháng còn dài, vậy ta đi ra xem một chút đi?” Du Chiêu Hưng thấy Chu Nhạc nói ngày tháng còn dài, đôi mắt đều cười híp lại.
“Dù sao rảnh rỗi không có việc gì, vậy cùng đi ra xem một chút đi.” Tiết Man nói một tiếng, Chu Nhạc đương nhiên không sao cả, đi theo sau Du Chiêu Hưng trở về tửu lầu, liền thấy hai nam một nữ ngồi bên cạnh một cái bàn, với thần sắc đầy vẻ không kiên nhẫn.
“Di, là Trịnh Hổ?”
Chu Nhạc kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Ba người này hắn đã gặp hai người, trong đó một người chính là Trịnh Hổ của Thiên Kiếm Tông, còn có một nữ tử áo tím, hắn cũng từng gặp trong đình viện của Vân Huy Lâu, lúc ấy liền ngồi bên cạnh Trịnh Hổ, còn về thanh niên lùn và cường tráng cuối cùng kia, hắn ngược lại là chưa từng gặp.
“Thằng lùn kia là Tào Cổ Nhất của Kim Cương Môn, thực lực không kém, ta vừa đột phá Thông Thần Cảnh thì đã đánh một trận với hắn, bất phân thắng bại.” Tiết Man thấp giọng nói bên tai hắn.
Chu Nhạc nghe vậy không khỏi giật mình. Thực lực của Tiết Man hắn biết rõ, mặc dù chỉ có tu vi Thông Thần Cảnh nhất trọng, nhưng thực lực đủ sức để địch Thông Thần Cảnh ngũ trọng, thằng lùn này nhìn qua cũng chỉ có tu vi Thông Thần Cảnh nhị trọng, lại có thể cùng Tiết Man đánh cho bất phân thắng bại, hiển nhiên cũng là một thiên tài có thể chiến đấu vượt cấp.
“Ân? Là các ngươi?” Trịnh Hổ hiển nhiên đối với việc nhìn thấy Chu Nhạc hai người cũng cảm thấy hết sức bất ngờ, ánh mắt lấp lánh, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Du Chiêu Hưng cười ha hả nói: “Ba vị khách quan, các ngươi là ăn cơm hay ở trọ?”
“Chưởng quầy, chỗ này của ngươi là điểm đồn trú của Vân Huy Lâu đúng không? Chúng ta là đến để hỏi thăm tin tức.” Trịnh Hổ đem ngọc bài của Vân Huy Lâu cầm ra.
“Thì ra ba vị cũng là người của Vân Huy Lâu.” Du Chiêu Hưng liếc mắt nhìn ngọc bài một cái, cười nói: “Không biết ba vị muốn hỏi thăm tin tức gì?”
Cô gái mặc áo tím kia nhẹ giọng nói: “Chưởng quầy, chúng ta nhận nhiệm vụ lớn điều tra thú triều, nghe nói Sa Nham thành này hai ngày trước từng bị thú triều xung kích, cho nên cố ý đến đây hỏi thăm một chút tình hình.”
“Ồ, thì ra là chuyện này.” Du Chiêu Hưng gật đầu, cũng không cố ý che giấu, đem lời đã nói với Chu Nhạc hai người nói lại một lần nữa, cuối cùng nói: “Ba vị, dựa theo quy định của Vân Huy Lâu, các ngươi cần phải nghỉ ngơi ba ngày ở Sa Nham thành này, nếu là gặp thú triều, các ngươi cần giúp đỡ chống đỡ, ba ngày sau, mới có thể tự do hành động.”
“Còn có quy định này ư?” Trịnh Hổ và Tào Cổ Nhất nhíu nhíu mày, nhưng nếu là quy củ do Vân Huy Lâu định ra, hai người cho dù trong lòng có bất mãn, nhưng cũng không dám không tuân thủ.
“Tiết Man.” Trịnh Hổ ánh mắt chuyển động, nhìn về phía Tiết Man, khiêu khích nói: “Lúc ở Vân Huy Lâu ngươi ngông cuồng tự đại, ta không kịp so đo với ngươi, nhưng chúng ta nếu đã gặp nhau ở đây, không biết ngươi có dám theo ta tỉ thí một trận hay không?”
“Ngươi gọi Trịnh Hổ, ngươi ca ca còn có một người tên là Trịnh Long đúng không?” Tiết Man đột nhiên hỏi.
Trịnh Hổ nghe vậy sững sờ một chút, sau đó đắc ý nói: “Nghĩ không ra ngươi cũng từng nghe danh tiếng của ca ca ta? Không sai, ca ca ta quả thật chính là Trịnh Long, chính là hạch tâm đệ tử của Thiên Kiếm Tông!”
“Quả nhiên.” Tiết Man gật đầu, nói: “Nếu như là ca ca ngươi hướng ta khiêu chiến, thì ta cho dù biết rõ không phải đối thủ cũng sẽ ra trận, nhưng còn ngươi thì…”
Hắn lắc đầu, hờ hững nói: “Tu vi của ngươi tuy không kém, chừng Thông Thần Cảnh tứ trọng, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của ta, ta đối với ngươi thật sự là không có hứng thú.”