Con yêu thú này hoàn toàn do dung nham tạo thành, thân cao chừng ba mét, từng giọt dung nham từ trên người nó nhỏ xuống mặt đất, phát ra âm thanh “xì xì”. Một cỗ khí tức nóng rực từ trên người nó tản ra, ngay cả không khí cũng bị thiêu đốt đến mức hơi vặn vẹo.
“Đây là Viêm Ma ư?”
Chu Nhạc nhíu mày.
Hắn từng xem qua một bản cổ tịch, trên đó ghi chép rằng, ở những nơi dung nham như hỏa sơn, lòng đất, sẽ đản sinh một loại yêu thú thần kỳ tên là Viêm Ma, đao chém không nát, nước dìm không diệt, cực kỳ khó đối phó.
Loại yêu thú này thậm chí không có linh hồn, toàn bộ sinh cơ đều dựa vào một viên hạch tâm hỏa diễm duy trì, chỉ có đánh nát hạch tâm hỏa diễm, loại yêu thú này mới sẽ chết đi, bằng không thì, cho dù đánh cho nó vỡ vụn, cũng có thể nhanh chóng khôi phục.
Chu Nhạc vốn còn tưởng rằng đây chỉ là lời nói vô căn cứ của người khác, không thể tưởng được lại thật sự gặp phải ở đây.
Rống!
Viêm Ma rống to, một bàn tay vỗ tới Chu Nhạc, từng giọt dung nham từ trên cánh tay nó bay tung tóe ra, rơi xuống trên người Chu Nhạc, lập tức phát ra âm thanh “xì xì”, đốt xuyên qua hộ thể chân khí của hắn.
“Mẹ nó, căn bản không thể chạm vào!”
Sắc mặt Chu Nhạc biến đổi, vội vàng triển khai Du Long Bộ, thân hình trong hư không kéo ra hai đạo huyễn ảnh, tránh thoát một kích này, cùng lúc đó, Tiêu Lôi Kiếm “keng” một tiếng ra khỏi vỏ, một kiếm bổ ra.
Xuy!
Không khí phát ra tiếng rít sắc bén, một đạo kiếm mang rực rỡ từ trên Tiêu Lôi Kiếm kéo dài ra, dài chừng ba thước, chém con Viêm Ma này từ đầu đến cuối thành hai nửa. Hắn rút kiếm lùi nhanh, đứng ở một bên yên lặng quan sát, liền thấy con Viêm Ma này không những không chết đi, ngược lại là tại chỗ vết thương có từng dòng dung nham nhỏ bé phân lưu ra, giống như sợi tơ nối liền hai nửa thân thể lại cùng nhau, lại khôi phục lại.
“Quả nhiên! Ghi chép trong sách không sai, chỉ có đánh nát hạch tâm hỏa diễm kia mới có thể giết chết Viêm Ma.”
Chu Nhạc thở ra một ngụm trọc khí, mở ra Thần Chi Nhãn, liền thấy toàn thân con Viêm Ma này đều như dung nham đang chậm rãi lưu động, chỉ có vị trí chính trung tâm trên trán, có một viên hạt châu lớn bằng ngón cái, tản ra khí tức sinh mệnh nhàn nhạt.
“Tìm được rồi!”
Ánh mắt Chu Nhạc sáng lên, một kiếm đâm tới.
Rống!
Con Viêm Ma này vừa mới khôi phục lại, liền nhìn thấy Chu Nhạc đâm thẳng vào yếu hại của nó, lập tức phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ, cánh tay vung lên, dung nham lưu động, cả cánh tay đột nhiên hóa thành một cây roi dung nham dài, quất về phía Chu Nhạc.
“Thân thể lại có thể biến hình?”
Chu Nhạc giật mình, không dám bị cây roi dung nham này quất vào người, trong lúc rút người lùi nhanh, cổ tay chấn động, ba điểm hàn mang từ trên Tiêu Lôi Kiếm bạo xạ ra, bắn tới trán Viêm Ma.
Đinh!
Một cánh tay khác của Viêm Ma đột nhiên biến lớn, như tấm thuẫn ngang nhiên chắn trước người, hàn mang đánh vào đó, phát ra tiếng va chạm trong trẻo.
“Kinh Lôi!”
Chu Nhạc hét lớn một tiếng, lôi âm nổ vang, một đạo kiếm mang rực rỡ bạo xạ ra, thô to như cột, vân âm bạo khủng bố bắn vọt ra, trong nháy mắt đã bay ra mấy chục mét, từ trên người Viêm Ma xuyên ngang qua, đem toàn bộ đầu của nó cùng với hạch tâm hỏa diễm đều bị đánh nát bấy.
“Phù, cuối cùng cũng giải quyết xong rồi!”
Chu Nhạc thở phào nhẹ nhõm, liền thấy con Viêm Ma kia sau khi mất đi hạch tâm hỏa diễm, toàn bộ thân thể một lần nữa hóa thành một vũng dung nham rơi xuống trên mặt đất.
“Con Viêm Ma này thật sự rất khó đối phó, nếu như không thể phát hiện vị trí của hạch tâm hỏa diễm, cho dù ba võ giả cùng đẳng cấp cũng không đối phó nổi một con Viêm Ma.”
Chu Nhạc lắc đầu, âm thầm cảm thán.
Viêm Ma ngoại trừ hạch tâm hỏa diễm ra không còn nhược điểm nào khác, khi chiến đấu căn bản không cần phòng thủ, chiêu nào chiêu nấy liều mạng, hơn nữa thân thể của nó hoàn toàn do dung nham tạo thành, võ giả bình thường ngay đến chạm vào cũng không dám, thân thể còn có thể tùy ý biến hóa, ưu thế thật sự là quá lớn. Nếu như hắn không có Thần Chi Nhãn, có thể xuyên thấu thân thể của Viêm Ma trực tiếp khóa chặt vị trí hạch tâm hỏa diễm kia, hắn còn chưa chắc là đối thủ của con Viêm Ma này.
Ầm ầm!
Đột nhiên, bên trong sông dung nham nổi lên thao thiên cự lãng, con sóng triều cao mấy chục mét đập vào bờ sông, làm mặt đất tan chảy ra một cái lỗ hổng lớn.
Một con, hai con, ba con... trọn vẹn mấy chục con Viêm Ma đạp lên sóng triều từ trong sông dung nham dâng lên, hướng về phía Chu Nhạc phát ra tiếng gào thét rung trời.
“Sùy… ta không phải đã chọc vào tổ ong vò vẽ rồi chứ?”
Chu Nhạc hít vào một ngụm khí lạnh, không nói hai lời, nhanh chân bỏ chạy.
Vừa rồi chỉ là một con Viêm Ma, hắn đối phó đã khá vất vả rồi, hiện tại lập tức chạy ra mấy chục con, một cái đối mặt là có thể thiêu hắn thành tro tàn, ngoại trừ chạy trốn ra, hắn căn bản không có con đường thứ hai.
“Vị tiền bối kia cũng thật là, làm sao lại để lại một con cá lọt lưới lớn như vậy chứ…”
Chu Nhạc âm thầm oán giận.
Rống!
Thấy Chu Nhạc bỏ chạy, đám Viêm Ma lập tức phát ra từng trận gào thét, dưới chân dâng lên từng con sóng dung nham nhỏ bé, nâng đỡ chúng đuổi theo hướng Chu Nhạc.
“Trốn! Trốn! Trốn!”
Chu Nhạc cắm đầu bỏ chạy, trên đường đi cũng không biết rẽ bao nhiêu khúc cua, đi bao nhiêu con đường, liền cảm thấy hai mắt tỏa sáng, một tòa hồ dung nham vô biên vô hạn xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Tòa hồ dung nham này thật sự là quá lớn, một cái nhìn không thấy giới hạn, dung nham bên trong không phải màu đỏ, mà là hiện ra màu vàng kim nhàn nhạt, phát ra tiếng ùng ục, không ngừng trào ra những ngọn lửa lớn, tản ra khí tức khiến người ta kinh hãi.
Trên không hồ dung nham, là một quả tim khổng lồ, kích cỡ tương đương như núi, bề mặt vẽ đầy ma văn đen kịt, một thanh cự kiếm thông thiên nghiêng nghiêng xuyên qua quả tim, mũi kiếm từ phía dưới quả tim xuyên thấu ra, cắm thẳng vào hồ dung nham. Từng sợi dòng máu vàng óng nhàn nhạt từ trong quả tim chảy ra, dọc theo thân kiếm chảy vào hồ dung nham, dung nhập vào trong đó. Mà vị trí chuôi kiếm càng là một mực chống tới đỉnh sơn động, bị chôn ở trong nham thạch.
“Trời! Đây… đây rốt cuộc là nơi nào!”
Chu Nhạc kinh hãi trợn to hai mắt, trong một khoảnh khắc ngay cả đám Viêm Ma truy sát phía sau lưng cũng quên mất rồi.
“Ừm? Lại có thể có người tìm tới đây?”
Đột nhiên, một giọng nói hơi mang vẻ kinh ngạc, như tiên âm phiêu miểu động lòng người vang lên, Chu Nhạc theo tiếng mà nhìn lại, liền nhìn thấy một hồng y nữ tử ngồi khoanh chân trước hồ dung nham, đang quay đầu nhìn về phía mình.
Cô gái này tư sắc tuyệt đẹp, khí chất phi phàm, đôi mắt như tinh không minh nguyệt, sâu trong đôi mắt tựa hồ có hai đóa hỏa diễm đang thiêu đốt, làm chấn động tâm hồn người. Khí tức của nàng mờ mịt khó hiểu, Chu Nhạc ngay cả một chút cũng không thể cảm nhận được, tựa hồ chỉ là một người bình thường.
“Thật đẹp cô gái!”
Chu Nhạc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử phong hoa tuyệt thế như thế, trong một khoảnh khắc nhìn đến có chút ngây người.
Rống!
Ngay tại lúc này, phía sau Chu Nhạc truyền đến tiếng rống của Viêm Ma, mà là đám Viêm Ma kia nhân lúc Chu Nhạc chần chừ một chút này đã đuổi tới, Chu Nhạc giật mình, theo bản năng liền muốn bỏ chạy, liền nhìn thấy hồng y nữ tử kia vung vung tay phải, một cỗ khinh phong ấm áp từ bên cạnh Chu Nhạc thổi qua, hướng về phía sau lưng hắn thổi qua.
Rống!
Đám Viêm Ma đột nhiên phát ra tiếng rống kinh hãi, Chu Nhạc vội vàng quay người, liền nhìn thấy mấy chục con Viêm Ma kia bất động dừng ở tại chỗ, thân thể hoàn toàn do dung nham tạo thành bị cỗ khinh phong này từng chút một thổi tan, chỉ còn lại mấy chục viên hạch tâm hỏa diễm lơ lửng ở giữa không trung.
Ngay sau đó, từng đạo vết nứt trên những hạch tâm hỏa diễm này nổi lên, sau đó lặng lẽ vỡ vụn, trước sau không quá mấy nhịp thở, đám Viêm Ma này đã toàn bộ chết đi, bị cỗ khinh phong này thổi thành bụi trần đầy trời.