Lăng Tiêu Kiếm Đế

Chương 152 : Tái Kiến Thanh Ngưu



“Không đánh nữa à?”

Trong mắt Phượng Lăng Tiên lóe lên một tia ý cười.

“Không đánh nữa.”

Chu Nhạc lắc đầu, trực tiếp cất Tiêu Lôi Kiếm vào.

Vừa rồi trong trận chiến đó, hắn nhìn như công kích rất mãnh liệt, chiếm thượng phong, nhưng từ đầu đến cuối, đều không làm Phượng Lăng Tiên bị thương mảy may, thậm chí Phượng Lăng Tiên chỉ là đứng tại chỗ, chỉ dùng một tay phải, liền đem tất cả công kích của hắn đều ngăn lại, khiến hắn không chút nào làm gì được.

“Phượng sư tỷ, chúng ta đều là tu vi Thông Thần Cảnh nhất trọng, sao chênh lệch thực lực lại lớn như vậy?”

Hắn nhịn không được hỏi.

Hắn vẫn luôn rất tự tin vào thực lực của bản thân, dù sao thiên tài có thể vượt cấp chém giết võ giả Thông Thần Cảnh ngay ở Luyện Khí Cảnh cũng không nhiều thấy, nhưng là so với Phượng Lăng Tiên, chênh lệch giữa hai người lại không thể tính bằng lời.

Phượng Lăng Tiên cười nói: “Tu vi của chúng ta tuy rằng giống nhau, nhưng cảnh giới của ta lại cao hơn ngươi quá nhiều, bất kỳ chiêu thức nào của ngươi trong mắt ta đều không có bí mật gì, tự nhiên không phải là đối thủ của ta. Hơn nữa ngươi tuy rằng thiện dùng kiếm pháp, nhưng kiếm pháp của ngươi cho ta cảm giác lại không thuần túy...”

“Kiếm pháp không thuần túy?”

Chu Nhạc nghi ngờ nói: “Ta ngay cả Kiếm Cương cũng đã tôi luyện ra rồi, kiếm pháp như vậy còn không thuần túy sao?”

Phượng Lăng Tiên lắc đầu nói: “Kiếm Cương, bất quá là thông qua kiếm pháp loại môi giới này, đem chân khí tôi luyện mạnh hơn, khiến cho nó biến thành cương khí uy lực càng lớn, quy căn cố đế, đây vẫn là biến hóa của chân khí, mà không phải sự cường đại của kiếm pháp. Ta từng gặp mấy cao thủ dùng kiếm, không sử dụng chân khí, không dẫn động ý cảnh, chỉ bằng mũi kiếm sắc bén đã đủ để phá núi đoạn hải, kích tinh toái nguyệt, kiếm pháp như vậy, mới là kiếm pháp thuần túy.”

“Chỉ bằng mũi kiếm sắc bén là có thể phá núi đoạn hải, kích tinh toái nguyệt?”

Chu Nhạc mở to hai mắt nhìn, đầy mặt không thể tin được.

Hiện tại nếu hắn không sử dụng chân khí, không sử dụng Hỏa Chi Ý Cảnh, đơn thuần bằng kiếm pháp bản thân, một kiếm xuất ra, nhiều nhất chỉ có thể chém nát cự thạch cao cỡ một người, khoảng cách tới cảnh giới phá núi đoạn hải, kích tinh toái nguyệt như vậy, liền giống như khoảng cách giữa trời và đất, căn bản không thể tính toán được.

“Phượng sư tỷ, kiếm pháp thật có thể làm đến trình độ đó sao?”

Hắn vội vàng hỏi.

“Đương nhiên có thể.”

Phượng Lăng Tiên gật đầu nói: “Kiếm đạo vốn là một loại trong Võ đạo, tu luyện đến cực hạn, cũng không kém hơn Võ đạo. Đáng tiếc là ta không hiểu kiếm pháp, nếu không thì cũng có thể chỉ điểm ngươi một phen.”

Chu Nhạc nghe mà nội tâm nóng bỏng, có lòng muốn thỉnh giáo sư phụ Kiếm Quân một chút, nhưng nhớ tới lời dặn dò trước đó của Kiếm Quân, vẫn là cố gắng kiềm chế lại.

Ầm ầm!

Đột nhiên, thiên địa chấn động, ở chân trời xa xăm, đột nhiên dâng lên một màn ánh sáng màu vàng óng, ẩn ẩn hiện hiện, phảng phất như cực quang treo trên bầu trời, trông cực kỳ rực rỡ.

“Ừm? Xem ra Kiếm Vô Ngân đã lấy được Kim Chi Bản Nguyên Hạch Tâm rồi?”

Phượng Lăng Tiên ngẩng đầu nhìn về phía vùng trời kia, thần sắc khẽ động.

“Đó chính là quang mang do Kim Chi Bản Nguyên Hạch Tâm phát ra sao?”

Chu Nhạc cũng nhìn về phía bên kia, chỉ cảm thấy Hỏa Chi Ý Cảnh mà bản thân lĩnh ngộ dưới màn ánh sáng màu vàng óng này trở nên vô cùng ngưng trệ, vận chuyển lên rất không trôi chảy.

“Chúng ta cũng khởi hành thôi, nếu là đi trễ, Thổ Chi Bản Nguyên Hạch Tâm rơi vào tay người khác thì không tốt.”

Phượng Lăng Tiên thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói.

“Được.”

Chu Nhạc gật đầu, cùng Phượng Lăng Tiên hơi phân biệt phương hướng một chút, nhanh chóng rời đi.

Thời gian trôi nhanh, thoáng cái lại bảy ngày trôi qua.

Trong bảy ngày này, Chu Nhạc và Phượng Lăng Tiên vượt núi băng rừng, đi qua lộ trình ba, bốn ngàn dặm, vẫn không tìm thấy nơi Thổ Chi Bản Nguyên tọa lạc. Bất quá trên đường đi, hai người ngược lại hái được không ít dược liệu, trong đó đại bộ phận đều là linh dược, chỉ có một số ít mới là bảo dược.

“Ai, Dung Nham Ma Chủ chính là Thánh Chủ của Dị Độ Ma Giới, tu luyện cũng là Đại Đạo Pháp Tắc của Dị Độ Ma Giới, chết ở Thần Hoang Đại Thế Giới mười vạn năm, đạo vận trong cơ thể sớm đã bị Thần Hoang Đại Thế Giới mài mòn, nếu không thì, sao có thể chỉ có chút bảo dược này.”

Phượng Lăng Tiên năm ngón tay như hành ngọc khẽ bóp, đem một gốc bảo dược đã hấp thu sạch sẽ bóp nát bấy, lắc đầu than thở: “Xem ra trong Tiên Phủ Bí Cảnh này trừ Ngũ Hành Bản Nguyên Hạch Tâm ra, liền không có gì là đồ tốt nữa.”

“Phượng sư tỷ coi thường những thứ này, ta để ý mà.”

Chu Nhạc cẩn thận từng li từng tí một đem một gốc Phong Linh Quả bỏ vào túi trữ vật, tinh thần lực quét qua, chỉ thấy từng cây linh dược trong túi trữ vật được bày đặt chỉnh tề, lập tức mày nở mắt cười, nói thầm: “Phát tài rồi, phát tài rồi, có nhiều linh dược như vậy, cũng không cần làm trái lương tâm mà tham ô chút đồ của Lâm gia nữa rồi.”

Ở trong Tiên Phủ Bí Cảnh này hắn trọn vẹn thu hoạch được hơn một trăm gốc linh dược, trong đó đại bộ phận đều là linh dược thượng phẩm, một số ít là linh dược cực phẩm, còn về bảo dược, ngược lại cũng gặp phải ba bốn gốc, nhưng đều đã cho Phượng Lăng Tiên dùng để khôi phục tu vi rồi, hắn một gốc cũng không giữ lại.

Đối với điều này hắn ngược lại cũng không có gì bất mãn, những bảo dược này đều ẩn chứa mảnh vỡ pháp tắc, cho dù là cho hắn, trong thời gian ngắn cũng không thể hấp thu, chi bằng vật tận kỳ dụng, để Phượng Lăng Tiên nhanh chóng khôi phục tu vi.

Hơn nữa cho dù là hơn một trăm gốc linh dược này cũng đã có giá trị kinh người, tùy tiện bán đi một bộ phận liền đủ để bù đắp được tài phú trong chiếc nhẫn không gian kia của Lâm gia, có thể nói là khiến hắn một đêm chợt giàu, gia sản dày hơn trước đó mấy chục lần.

“Xem ra phải tìm thời gian trả lại chiếc nhẫn không gian cho tên Lâm Thiếu Thành kia, nếu không thì ta vẫn luôn canh cánh chuyện này, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của ta.”

Gia sản thoáng cái trở nên dư dả, Chu Nhạc đối với chiếc nhẫn không gian kia của Lâm gia liền có chút chướng mắt, hạ quyết tâm đợi sau khi trở về, liền tìm thời gian đem chiếc nhẫn trả lại cho Lâm Thiếu Thành.

Đông đông đông đông!

Mặt đất chấn động, từ phía trước đột nhiên truyền đến tiếng trống dồn dập, phảng phất như là có một đầu quái vật khổng lồ đang cuồng bôn ở trên mặt đất vậy.

“Có chuyện gì vậy?”

Chu Nhạc và Phượng Lăng Tiên theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy phía trước là một ngọn núi cao mấy chục mét, lúc này đang có hai võ giả từ đầu bên kia của ngọn núi phi vọt tới, thần sắc chật vật, không ngừng ngoái đầu nhìn lại, lộ ra cực kỳ kinh hoảng.

“Hai vị bằng hữu, cứu mạng!”

Hai võ giả này nhìn thấy Chu Nhạc và Phượng Lăng Tiên, ánh mắt lập tức sáng lên, không chút nghĩ ngợi liền cuồng bôn về phía này.

Chu Nhạc nhíu nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe “ầm” một tiếng vang lớn, ngọn núi kia ầm ầm nổ tung, một đầu Thanh Ngưu cao chừng hơn mười mét, tráng kiện vô cùng, trực tiếp đâm thủng núi, đuổi theo hai võ giả kia mà tới.

“Là Thanh Ngưu?”

Chu Nhạc ánh mắt sáng lên, không chút nghĩ ngợi, liền lướt về phía đó.

Mặc dù hắn không biết vì sao Thanh Ngưu lại đuổi theo hai võ giả này không buông, nhưng điều này không ngại hắn giúp Thanh Ngưu chặn hai võ giả này lại.

“Bằng hữu, đầu Thanh Ngưu kia vô cùng hung mãnh, chúng ta liên thủ đối phó nó!”

Hai võ giả kia thấy Chu Nhạc chạy tới, còn tưởng rằng Chu Nhạc là đến giúp đỡ hai người bọn họ, trên mặt không khỏi hiện lên một tia vui mừng, vội vàng lớn tiếng kêu lên.

Nào biết được Chu Nhạc ở vị trí mười mét trước người hai người đột nhiên dừng lại, Tiêu Lôi Kiếm “keng” một tiếng ra khỏi vỏ, lăng không vạch một cái, một đạo kiếm mang màu đỏ tươi chém ngang qua, chém ra một vết kiếm thật sâu trên mặt đất cách hai người không xa.

“Hai vị dừng bước!”

Chu Nhạc lạnh nhạt nói.