"Hoàng Long Quả, Túy Linh Thảo, Thiên Linh Thảo... Quả nhiên, ba mươi bảy loại linh dược còn lại ở đây đều có."
Chu Nhạc tinh thần lực quét qua, thu trọn những linh dược đó vào mắt, quả nhiên phát hiện ba mươi bảy loại linh dược còn sót lại trong phối phương Bách Linh Tửu, hơn nữa bầu Địa Mạch Linh Nhũ mà hắn trước đó bị Sa Thiên Cương cướp đi cũng hoàn hảo không chút tổn hại đặt bên cạnh những linh dược kia.
Ngoài ra, trong giới chỉ còn có hơn mười bình đan dược, có Địa Nguyên Đan dùng để tu luyện, Thanh Bình Đan dùng để trị thương, linh tinh các loại, kém nhất cũng không dưới thất phẩm.
"Đan dược thất phẩm, đây đã là linh đan thượng phẩm rồi phải không?"
Chu Nhạc rút khỏi giới chỉ không gian, mở mắt cười nói: "Sư phụ, bên trong quả nhiên có ba mươi bảy loại linh dược còn lại."
"Đó là tự nhiên, ta còn có thể gạt ngươi sao?"
Kiếm Quân lườm hắn một cái, truyền cho hắn một đạo bí pháp, cười nói: "Đây là bí pháp tế luyện giới chỉ không gian, sau khi tế luyện, có thể hình thành một tinh thần ấn ký độc nhất của ngươi trên giới chỉ không gian, từ nay về sau trừ ngươi ra, bất luận người nào cũng không thể nào dò xét giới chỉ không gian của ngươi nữa."
"Đa tạ sư phụ."
Chu Nhạc vội nói lời cảm ơn, nhắm mắt tham ngộ một lát, phát hiện bí pháp tế luyện này cực kỳ đơn giản, lấy tinh thần lực của hắn một lát là có thể hoàn thành, lập tức không còn trì hoãn, bắt đầu tế luyện.
Tâm hắn niệm vừa động, tinh thần lực lấy phương thức được miêu tả trong bí pháp vận hành lên, dần dần ngưng tụ thành một ấn ký độc đáo, phụ vào trên mặt nhẫn không gian.
"Thành công!"
Chu Nhạc mở mắt, chỉ cảm thấy mình và giới chỉ không gian có một sợi liên hệ như ẩn như hiện, tâm niệm vừa động, đồ vật trong giới chỉ liền hiểu rõ trong lòng, so trước đó thuận tiện hơn nhiều.
"Hiện giờ ta cũng đã có giới chỉ không gian, cái của Lâm gia kia tìm một cơ hội trả lại cho Lâm Thiếu Thành thì tốt rồi."
Hắn âm thầm suy nghĩ.
Ban đầu khi hắn vừa nhặt được giới chỉ không gian của Lâm gia, trong lòng cũng nổi lên tâm tư tham lam, nhưng bây giờ hắn có giới chỉ không gian của Sa Thiên Cương, tài phú bên trong vượt xa Lâm gia không biết là mấy, đối với giới chỉ không gian của Lâm gia thì liền có chút coi thường rồi.
"Sư phụ, bây giờ trăm loại linh dược đã tập trung đủ, còn cần thứ gì nữa mới có thể ủ Bách Linh Tửu?"
Chu Nhạc mở miệng hỏi.
Kiếm Quân hỏi ngược lại: "Ngươi sẽ luyện đan sao?"
Chu Nhạc lắc đầu nói: "Trước đó ở tông môn thì ngược lại có bái điện chủ Đan Sư điện làm sư phụ, theo hắn học qua một đoạn thời gian dược lí, nhưng mà luyện đan chân chính thì ngược lại còn chưa học qua."
"Đó chính là như thế."
Kiếm Quân cười nói: "Rượu Bách Linh của ta nói là rượu, kì thực là do các loại đan dịch phối trí ủ mà thành. Trăm loại linh dược luyện chế thành mấy chục loại đan dịch, rồi lại dùng tỉ lệ đặc thù trộn lẫn, mới có thể ủ ra linh tửu hiệu quả vượt xa linh đan. Hơn nữa là dược ba phần độc, cho dù là cực phẩm linh đan, bên trong cũng hàm chứa độc tính yếu ớt, phục dụng lâu dài, sẽ khiến chân khí tràn đầy tạp chất, đối với tu luyện không dễ. Mà rượu của ta đây chẳng những hương vị cực giai, hơn nữa trong rượu không có chút độc tính nào, phục dụng lâu dài ngược lại sẽ cố bản bồi nguyên, có trợ tu luyện, năm đó không biết có bao nhiêu người cầu ta giúp bọn họ ủ rượu."
Chu Nhạc nhíu mày, hỏi: "Vậy muốn ủ Bách Linh Tửu này chẳng phải là cần phải học luyện đan sao?"
"Không sai, Bách Linh Tửu do bốn mươi chín loại đan dịch ủ mà thành, ngươi muốn ủ Bách Linh Tửu, trước hết cần phải học cách luyện chế bốn mươi chín loại đan dược này."
Kiếm Quân gật đầu, truyền bốn mươi chín đan phương này cho Chu Nhạc.
"Bốn mươi chín loại đan dược..."
Chu Nhạc khóe miệng co giật.
Theo hắn biết, cho dù là Trịnh Sư Tử cũng chỉ biết luyện chế hơn mười loại linh đan, trong đó phần lớn đều là linh đan trung hạ phẩm, linh đan thượng phẩm chỉ có một loại. Mà bốn mươi chín đan phương Kiếm Quân truyền cho hắn, trong đó kém nhất cũng là linh đan trung phẩm, linh đan thượng phẩm có đến ba mươi sáu loại, thậm chí còn có ba loại là cực phẩm linh đan.
"Nếu ta có thể thành công ủ ra Bách Linh Tửu này, chẳng phải nói trình độ luyện đan của ta vượt qua Trịnh Sư Tử sư phụ rồi sao?"
Hắn không khỏi thần sắc cổ quái mà nghĩ.
Kiếm Quân nói: "Đan dược tuy nhiều, nhưng trong đó thủ pháp và bí thuật hạch tâm cũng chỉ có bảy loại, với tu vi và tinh thần lực của ngươi, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, hẳn là không khó nắm giữ. Tuy nhiên đan dược trong giới chỉ của ngươi không nhiều, chỉ đủ luyện chế ba vò Bách Linh Tửu, cho nên việc cấp bách hiện nay, là tìm một chỗ mua một số linh dược thông thường, để trình độ luyện đan của ngươi nhanh chóng tăng lên, như vậy mới không lãng phí linh dược trong giới chỉ của ngươi."
"Được."
Chu Nhạc gật đầu, đồng ý.
...
Thời gian như nước chảy, nửa tháng sau, Chu Nhạc cuối cùng cũng đi ra từ Vân Hoang sơn mạch.
Nửa tháng này, ban ngày hắn leo núi vượt đèo, buổi tối thì theo Kiếm Quân học kiếm, cả người trông tinh hãn hơn không ít, toàn thân tản ra một loại khí tức sắc bén, như một thanh kiếm sắc vừa ra khỏi vỏ.
"Cuối cùng cũng ra ngoài rồi."
Hắn ngẩng đầu nhìn ra xa, chỉ thấy phía trước là một vùng hoang dã vô tận, cỏ dại xanh biếc, thỉnh thoảng có những khối đá lớn lồi ra khỏi mặt đất, trông cực kỳ hoang vắng.
"Đây là đâu?"
Chu Nhạc nhíu mày.
Vùng hoang dã này vô cùng xa lạ, trong ấn tượng của hắn, toàn bộ Thương Châu đều không có một nơi nào như vậy.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa vang dội ầm ầm từ xa, một đội xe lớn với mấy chục chiếc xe ngựa và hàng trăm hộ vệ từ từ hiện ra từ cuối tầm nhìn.
Chu Nhạc tâm niệm vừa động, thân hình mấy lần lóe lên, chặn trước đoàn xe.
"Là ai?"
Lập tức liền có hai gã đại hán cường tráng từ trong đội xe vượt qua mọi người bước ra, chắn trước mặt Chu Nhạc, vẻ mặt cảnh giác nhìn Chu Nhạc.
"Hai vị có lễ."
Chu Nhạc chắp tay, cười nói.
"Ngươi là ai? Tại sao lại chặn trước đoàn xe của chúng ta?"
Thấy Chu Nhạc cử chỉ có lễ, hai đại hán này sắc mặt hơi dịu đi, trầm giọng hỏi.
Chu Nhạc cười nói: "Hai vị đại ca, ta lạc đường trong Vân Hoang sơn mạch, ra khỏi sơn mạch thì đến nơi này, xin hỏi đây là nơi nào?"
"Thì ra là hỏi đường."
Đại hán cầm đao bên trái nghe vậy thả lỏng hơn rất nhiều, cười nói: "Đây là Hắc Thạch hoang nguyên, là nơi từng có nhiều mỏ khoáng nhất của Thạch Châu chúng ta, nhưng những mỏ khoáng này đều đã được khai thác hết, nơi này cũng đã suy tàn rồi."
"Hắc Thạch hoang nguyên, Thạch Châu?"
Trong mắt Chu Nhạc lóe lên một tia chấn kinh, không thể ngờ mình lại đến Thạch Châu, không lộ vẻ gì hỏi: "Vậy xin hỏi thành trì gần nhất cách đây bao xa và ở hướng nào?"
Đại hán cầm đao chỉ về phía Đông, cười nói: "Thành trì gần nhất ở đây chính là Hắc Thạch thành, chỉ cần cứ đi thẳng về phía Đông, ra khỏi Hắc Thạch hoang nguyên là có thể thấy."
"Hắc Thạch thành? Đa tạ."
Chu Nhạc gật đầu, chắp tay cảm ơn, quay người chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã."
Đúng lúc này, một vị đại hán khác gọi một tiếng.
Chu Nhạc quay người lại, nghi ngờ nói: "Vị đại ca này có việc gì sao?"
Đại hán cười nói: "Tiểu huynh đệ ngươi là võ giả phải không?"
"Đúng vậy."
Chu Nhạc gật đầu.
Đại hán cười nói: "Trên Hắc Thạch hoang nguyên có mã tặc hoành hành, tiểu huynh đệ một mình e rằng có chút nguy hiểm, không bằng tạm thời gia nhập đoàn xe của chúng ta, chúng ta cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, thế nào?"
"Cái này có tiện không?"
Chu Nhạc do dự nói.
"Không có gì không tiện cả."
Đại hán khoát tay, cười nói: "Chúng ta vốn dĩ là muốn đi Hắc Thạch thành, tiểu huynh đệ gia nhập chúng ta, vừa đúng tiện đường."
"Vậy được, vậy thì làm phiền rồi."
Chu Nhạc gật đầu, đồng ý.