Một kiếm này đâm ra, trong hư không liền hiện ra vô số đạo kiếm ảnh, mỗi một đạo kiếm ảnh đều tinh chuẩn vô cùng đối phó một mảnh bạch vũ, trong sát na, liền nghe thấy từng tiếng khí bạo vang lên, từng luồng từng luồng khí lưu cường kính hướng bốn phía khuếch tán, bất quá vài chớp mắt một cái, bạch vũ và kiếm ảnh đầy trời đều biến mất không thấy, chỉ còn lại một chiếc đũa bị Chu Nhạc nắm trong tay, tựa như chậm mà thực ra nhanh, điểm vào rìa bàn tay của Cận Phù.
"A!"
Cận Phù phát ra một tiếng kêu đau, chỉ cảm thấy bàn tay giống như bị kim nhỏ mang điện châm một cái, vừa đau vừa tê, vội vàng thu hồi thủ chưởng, lùi lại hai bước, lúc này mới lén lút liếc qua một cái, liền phát hiện rìa bàn tay bị chiếc đũa điểm trúng chỗ ấy xuất hiện một vết đỏ nhỏ, chung quanh vết đỏ hiện ra từng đạo từng đạo huyết ti, không khỏi kinh hãi trong lòng.
Hắn tự nhiên biết, không phải một kiếm này của Chu Nhạc không thể làm nàng bị thương, mà là Chu Nhạc đối với nắm chắc lực lượng vừa vặn, chiếc đũa điểm trên bàn tay nàng liền đã đem lực đạo tiêu hao hết, cũng không có tâm tư trọng thương nàng.
"Đa tạ các hạ thủ hạ lưu tình."
Cận Phù chắp tay nói.
"Thừa nhượng rồi."
Chu Nhạc đáp lễ, tiện tay ném chiếc đũa xuống đất, cả chiếc đũa vừa tiếp xúc tới mặt đất, liền vô thanh vô tức hóa thành tro bụi, nhưng là chiếc đũa này không thể chịu đựng chân khí của hắn, sớm đã bị chấn động đến mức vỡ nát.
"Chúng ta đi thôi."
Cận Phù gật đầu với Chu Nhạc, chào một tiếng, dẫn Đinh Nguyên và Lê Thiên Minh ra khỏi bao sương, trực tiếp rời khỏi Kim Ngọc Các.
"Cận sư tỷ, tại sao chúng ta phải đi, chẳng lẽ ngay cả người cũng không phải đối thủ của hắn sao?"
Trên đường, Đinh Nguyên vẫn không cam lòng hỏi.
"Ta thật sự không phải đối thủ của hắn."
Cận Phù gật đầu.
Đinh Nguyên không dám tin kêu lên: "Làm sao có thể? Tiểu tử kia bất quá Thông Thần Cảnh Nhị Trọng tu vi, Cận sư tỷ người làm sao có thể không phải đối thủ của hắn?"
"Đây là thật."
Cận Phù ngưng trọng nói: "Người kia vừa rồi mặc dù chỉ có Thông Thần Cảnh Nhị Trọng tu vi, nhưng mà chân khí của hắn thập phần hùng hậu, cũng không kém hơn ta, hẳn là tu luyện một môn công pháp cao thâm. Hơn nữa khống chế lực lượng của hắn cũng thập phần tinh diệu, Thiên Vũ Trảm của ta một đao chém ra, ngàn vũ theo sát, quỹ tích mỗi một mảnh bạch vũ đều không giống nhau, người kia hậu phát tiên chí, lại có thể chuẩn xác không sai đem tất cả bạch vũ đều hủy diệt, hiển nhiên ở phương diện võ học và kinh nghiệm cũng không dưới ta. Nếu là thật sự giao thủ, ta không có nắm chắc tất thắng."
"Chỉ là không có nắm chắc tất thắng mà thôi, sư tỷ người cũng chưa chắc sẽ thua."
Lê Thiên Minh cười nói: "Võ học Vũ Linh Tông của ta thiên biến vạn hóa, một tiểu tử lai lịch bất minh, cho dù có hai phần bản sự, cũng không thể thắng được sư tỷ. Sư tỷ cũng không cần tăng khí thế người khác, suy yếu uy phong của mình."
Cận Phù cười cười, không dây dưa chủ đề này, mà là hỏi: "Nghe nói Lê Thiên Long sư huynh lần này cũng phải đến?"
Lê Thiên Minh gật đầu, cười nói: "Hội đấu giá lần này nghe nói thu thập không ít đồ tốt, không chỉ anh ta, nghe nói ngay cả Vương Tuyền của Hoàng Sa Tông, Mạnh Khôn của Hắc Thủy Tông cũng phải đến."
"Lê Thiên Long sư huynh của Vũ Linh Tông chúng ta, Vương Tuyền sư huynh của Hoàng Sa Tông, Mạnh Khôn sư huynh của Hắc Thủy Tông, lần này Tam Kiệt thế hệ trẻ Thạch Châu chúng ta đều đã tới, xem ra phải có một trận long tranh hổ đấu rồi."
Đinh Nguyên hưng phấn nói, trong mắt tràn đầy mong đợi.
...
Kim Ngọc Các, Chu Nhạc và Tôn chưởng quỹ sớm đã đổi qua một gian bao sương, trên bàn cũng lại bày ra một bàn rượu thịt.
"Chu thiếu hiệp, lần này trách ta, là ta chiêu đãi không chu đáo, tự phạt một chén."
Nói xong, Tôn chưởng quỹ tự rót chén rượu, một hơi uống cạn.
Chu Nhạc khoát khoát tay, cười nói: "Tôn chưởng quỹ nói quá lời rồi, ai cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, chỉ cần sự tình giải quyết rồi, người không có việc gì là được, không cần để ý."
Tôn chưởng quỹ thấy Chu Nhạc quả thật không có ý định tính toán, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Đa tạ Chu thiếu hiệp."
Chu Nhạc khẽ gật đầu, cười nói: "Cảm ơn thì không cần, bất quá phiền phức lần này tới mạc danh kỳ diệu, Tôn chưởng quỹ có thể hay không nói cho ta nghe một chút, Đinh Nguyên và hai người kia rốt cuộc là lai lịch gì?"
Tôn chưởng quỹ trầm ngâm một lát, nói: "Hắc Thạch thành của chúng ta do Đinh gia, Tống gia, Lưu gia ba nhà cùng nhau chấp chưởng, Đinh Nguyên này chính là đại thiếu gia của Đinh gia. Trước đây Đinh Nguyên này chính là Tiểu Bá Vương của Hắc Thạch thành, bất quá một năm trước bị đưa đi Vũ Linh Tông tu hành, không ngờ lần tụ hội này lại có thể trở về rồi. Còn như hai người kia, hẳn là đệ tử của Vũ Linh Tông, ta ngược lại là không quen thuộc lắm."
"Vũ Linh Tông..."
Chu Nhạc như có điều suy nghĩ, hỏi: "Vũ Linh Tông này so với Hoàng Sa Tông thì như thế nào?"
Tôn chưởng quỹ nghe vậy sửng sốt một chút, mặc dù không biết Chu Nhạc làm sao ngay cả cái này cũng không biết, nhưng vẫn đáp: "Vũ Linh Tông, Hoàng Sa Tông và Hắc Thủy Tông là Tam đại tông phái của Thạch Châu chúng ta, thực lực tương cận, nhưng rốt cuộc ai mạnh ai yếu, với địa vị của ta thì cũng không biết."
"Thì ra là thế."
Chu Nhạc gật đầu.
Vũ Linh Tông, Hoàng Sa Tông và Hắc Thủy Tông này thì tương đương với Thanh Huyền Tông, Thiên Kiếm Tông và Địa Long Tông của Thương Châu, đều là đại tông phái thống trị một vùng đất trong châu, thực lực cường hãn, đệ tử đông đảo, với thực lực trước mắt hắn, đó là tuyệt đối không trêu chọc nổi.
"Xem ra Đinh Nguyên mấy người bọn họ ít nhiều gì đều là phiền toái, chỉ hi vọng bọn họ đừng có ngang ngược vô lý là được."
Chu Nhạc nhíu mày.
...
Mặt trời lên mặt trời lặn, Chu Nhạc trong hai ngày nay luôn ở Kim Ngọc Các, ăn ngon uống sướng, không có việc gì liền đi dạo lung tung trong Hắc Thạch thành, sống rất an nhàn.
Mà cho đến chạng vạng ngày thứ hai, Hải Thanh Hải mập mới tìm tới cửa.
"Chu thiếu hiệp, đây là linh dược ngài muốn."
Hải Thanh vừa vào cửa, liền từ trong lòng lấy ra một trữ vật túi giao cho Chu Nhạc.
Chu Nhạc nhận lấy nhìn một cái, chỉ thấy trong trữ vật túi đựng đầy một túi linh dược, không khỏi hài lòng gật gật đầu, tùy ý hỏi: "Đã mua đủ cả rồi sao? Bao nhiêu tiền?"
Hải Thanh lắc đầu cười khổ nói: "Trên danh sách Chu thiếu hiệp đưa cho ta, đại bộ phận linh dược đều đã mua đủ rồi, bất quá còn có Tinh Lan Thảo, Anh Linh Quả hai loại linh dược này quá đắt giá, ta mặc dù ở Hắc Thạch thành tìm được rồi, bất quá người bán kia nhất định phải giữ lại đến hội đấu giá mới nguyện ý bán đấu giá, ta cũng không có cách nào."
"Hội đấu giá sao? Khi nào bắt đầu?"
Chu Nhạc sửng sốt một chút, hỏi.
"Hội đấu giá từ buổi sáng ngày mai liền sẽ bắt đầu, tổng cộng kéo dài ba ngày thời gian. Hội đấu giá lần này thu thập rất nhiều đồ tốt, ngoại trừ linh dược ngài Chu thiếu hiệp muốn ra, còn có linh khí và võ học đấu giá, Chu thiếu hiệp nếu có hứng thú, có thể đi xem một chút, nếu là không có hứng thú, ta cũng sẽ giúp Chu thiếu hiệp mua hai loại linh dược kia về, bất quá phải làm phiền Chu thiếu hiệp chờ thêm hai ngày."
"Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đi xem hội đấu giá cũng tốt."
Chu Nhạc cười nói.
Hải Thanh hiển nhiên sớm đã có chuẩn bị, nghe vậy vội vàng từ trong lòng lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho Chu Nhạc, cười nói: "Đây là thiệp mời của Kim Ngọc thương hội chúng ta, Chu thiếu hiệp cầm tấm thiệp mời này tiến vào đấu giá trường, tự nhiên sẽ có người dẫn ngài đi khu vực VIP."
"Đa tạ."
Chu Nhạc cũng không có cự tuyệt, đem thiệp mời cất kỹ, cười nói: "Đúng rồi, những linh dược này bao nhiêu tiền? Ta còn muốn đưa tiền cho người."
Hải Thanh liên tục khoát tay nói: "Những linh dược này không đáng tiền, Chu thiếu hiệp đã cứu ta Hải mập một mạng, còn khiến Kim Ngọc thương hội của ta giảm bớt một nửa tổn thất, những linh dược này cứ coi như Kim Ngọc thương hội chúng ta tặng cho Chu thiếu hiệp vậy."