Hai năm...
Anan
Ba năm...
Cho đến khi Triệu Lãnh Cẩm dần trưởng thành, trở nên vô cùng xinh đẹp, Lan Thuấn Trạch vẫn không hề bị nàng chán ghét.
Tiểu công chúa kiều diễm kiêu căng, quen thói được sủng mà kiêu, cậy đẹp làm càn. Khi hành hạ người khác thì không sợ khổ, không sợ mệt, nghị lực phi phàm.
Bản thân chịu một chút ấm ức nhỏ cũng phải nức nở tìm Lan Thuấn Trạch dỗ dành, mà Lan Thuấn Trạch tự nhiên sẽ thay nàng xử lý đối phương.
Hai người cũng coi như lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã. Hoàng đế cũng rất hài lòng với người trẻ tuổi này, sớm đã ban hôn cho hai người, định ra vị trí Phò mã cho Lan Thuấn Trạch, để phòng công chúa sau này thay lòng đổi dạ, khiến đứa bé này bị người khác cướp mất vị trí.
Lão phụ thân vẫn không yên tâm về tính tình của nữ nhi mình.
Lan Thuấn Trạch học gì cũng học giỏi nhất, văn tài võ lược không thiếu thứ gì. Đi theo văn có thể thi trạng nguyên, đi theo võ có thể làm tướng quân, nhưng y đều không làm, y chỉ canh giữ công chúa.
Vị trí Phò mã và con đường làm quan không thể cùng có. Y không cần công danh lợi lộc, học mười tám môn võ nghệ là để bảo vệ công chúa, rèn luyện văn chương gấm vóc là để giúp công chúa cai trị tốt phong địa.
Những người từng bị công chúa ức h.i.ế.p và bị Lan Thuấn Trạch xử lý, sau lưng đều thầm mắng y chẳng qua chỉ là một con ch.ó trong tay công chúa.
Trong tay tiểu công chúa kiều diễm kiêu căng, là một con ch.ó điên lặng lẽ, mỹ lệ, tuyệt đối trung thành.
Triệu Lãnh Cẩm đối với Lan Thuấn Trạch của nàng trăm phần trăm tin cậy, ỷ lại.
Lan Thuấn Trạch sinh ra cao lớn tuấn mỹ, còn Triệu Lãnh Cẩm yếu ớt kiều quý, làm nũng ra vẻ ngốc nghếch, khóc lóc ỉ ôi, đều là thủ đoạn nàng thường dùng. Trông nàng như một bình hoa tinh xảo quá mức ỷ lại vào sự bảo vệ của người khác, một cây tơ hồng bám víu vào sự che chở của Lan Thuấn Trạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng sau đó, Trung Thân vương mưu phản, dẫn người vây khốn kinh thành. Bấy giờ Triệu Lãnh Cẩm đang ở hành cung bên ngoài tránh nóng, nghe tin liền vô cùng bình tĩnh nói với Lan Thuấn Trạch: “Ca ca, ngươi đi bảo vệ phụ hoàng đi.”
Cấm quân trong kinh thành đã cấu kết làm phản, bên cạnh Hoàng đế không ai có thể tin tưởng. Lan Thuấn Trạch võ nghệ cao cường nhất, Triệu Lãnh Cẩm muốn y ưu tiên đi bảo vệ Hoàng đế.
Nàng rất ít khi dùng giọng điệu ra lệnh để sắp đặt y, nhưng lần này, nàng nói: “Vì sự an nguy của quốc gia, an nguy của phụ hoàng còn quan trọng hơn ta.”
Lan Thuấn Trạch nhìn nàng thật sâu, đành phải làm theo.
Nhưng cả hai đều không ngờ, Trung Thân vương lại cố ý sắp xếp người vây công hành cung, quyết bắt cho được Vinh Yến công chúa, người mà Hoàng đế sủng ái nhất.
Công chúa trong quốc yến trước đó, đã bẻ gãy đóa mẫu đơn mà Trung Thân vương vất vả lắm mới sai người tìm về. Dưới đáy chậu hoa có một ngăn bí mật chứa độc dược, vốn định dùng để dâng cho Hoàng đế, ngày qua ngày tích độc hại c.h.ế.t ông ấy.
Không ngờ bị công chúa nhìn thấu, năm đó rất nhiều trọng thần bị xử trảm, kinh thành tràn ngập mùi m.á.u tanh. Trung Thân vương không bị phát giác, nhưng phải bỏ xe giữ tướng, hy sinh nhiều tướng tài dưới trướng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, có cơ hội đương nhiên phải bắt Vinh Yến về.
Huống hồ, Vinh Yến có dung mạo xinh đẹp, danh tiếng lan truyền khắp thiên hạ, ai có thể không thèm khát một mỹ nhân như vậy chứ?
Hành cung nhân lực không nhiều, giữ được mấy ngày đã là nỏ mạnh hết đà. Tỷ tỷ thị vệ lớn lên cùng nàng đã nghĩ ra một chủ ý: nàng ấy giả trang thành công chúa phóng hỏa tự thiêu, để công chúa mặc y phục thường dân thừa lúc hỗn loạn mà trốn thoát.
Công chúa không chịu, ngẩng cằm kiêu ngạo mà nghiêm túc nói: “Nếu ta là trụ cột quốc gia, cái c.h.ế.t của ta sẽ khiến tình thế hốn loạn, vậy ta tự nhiên sẽ đồng ý.
Nhưng ta chỉ là một công chúa thâm cung, thân c.h.ế.t cùng lắm thì cha mẹ thân tộc khóc mấy trận, bớt hưởng chút phú quý, sao có thể để ngươi thay ta chịu chết? Sinh mệnh không phân sang hèn...”