Lãnh Cẩm

Chương 21



Chẳng bao lâu sau khi hắn đưa người đi, hoa đào của Lan Thuấn Trạch đã được trồng đến Vân Thành. 

 

Trên đường đi Lâm Châu, khi ngang qua thôn Lý gia, bên đường không gặp được người thôn tốt bụng nhắc nhở đổi đường, cả đoàn người lún sâu vào bùn lầy, suýt chút nữa không thoát ra được.

 

Mưa bão xối xả, trời đất chìm trong u ám.

 

Lan Thuấn Trạch bò ra từ vũng bùn, toàn thân dính đầy bùn nước, ướt sũng trong mưa lớn, chật vật đáng thương như thể lại trở về thời niên thiếu. Y sờ sờ cổ tay, sợi dây ngũ sắc buộc trên đó đã biến mất, có lẽ đã rơi vào vũng bùn lầy.

 

Trong lòng bỗng thắt chặt lại.

 

Một năm nọ vào Tết Đoan Ngọ, Triệu Lãnh Cẩm thấy những người khác đều tết dây ngũ sắc, nàng cũng hứng thú tết mấy sợi. Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng huynh, hoàng tỷ, tỷ tỷ thị vệ, lão thái giám và cả Lan Thuấn Trạch đều có phần. 

 

Nhưng trừ Lan Thuấn Trạch ra không ai đeo, mọi người đều tìm đủ lý do để nói lảng tránh, không muốn đeo thứ xấu xí này, chỉ có Lan Thuấn Trạch không chút bận tâm mà buộc vào tay.

 

Rồi thủ hạ của y liền thấy, vị đại nhân vốn luôn cẩn trọng thong dong, lại đang thất hồn lạc phách mò mẫm trong vũng bùn, đã lâu, vẫn không tìm thấy thứ muốn tìm.

 

Cũng không tìm thấy người muốn tìm.

 

Mắt y có chút đỏ hoe, mưa bão táp vào mặt, thủ hạ không nhìn rõ, y có rơi lệ hay không.

 

Thuở nhỏ, tiểu công chúa xách một chiếc đèn bước qua màn đêm, trèo tường đến tìm y, khóc lóc nói Thái hậu đã mất, hỏi y khi mẫu thân y qua đời cũng có rơi lệ như vậy không.

 

Khi đó thật ra y không hiểu được nỗi buồn ẩm ướt khi người thân qua đời, lúc mẫu thân ra đi y còn quá nhỏ.

 

Bây giờ thì y đã hiểu.

 

Y sinh ra đã không có tình thân phụ mẫu, cũng không có tri kỷ hay sư trưởng. Từ đầu đến cuối, cô độc một mình, y chỉ có Điện hạ của y.

 

Triệu Lãnh Cẩm trông có vẻ tinh xảo yếu ớt, ỷ lại vào sự bảo vệ của y.

 

Nhưng trên thực tế, dù ở vào vị trí thấp kém, nàng vẫn đã từng bước phản công những kẻ từng ức h.i.ế.p mình, khi đối phương chưa hề hay biết. Nàng dùng kế công tâm, sắp đặt bố cục. Nếu y không xuất hiện, sau khi hai người kia thành hôn, Bùi gia cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. 

 

Nàng đồng ý ở lại Bùi gia, chẳng qua là để thu thập chứng cứ bất lợi, giao cho đối thủ của Bùi gia. Thế gia đại tộc, ai mà chẳng làm chút chuyện xấu.

 

Nhưng trên thực tế, y mới là cây tơ hồng, rời xa đối phương sẽ héo tàn khô héo. Nàng là tình yêu, tình bạn, tình thân duy nhất của y trên đời, là chỗ dựa tinh thần duy nhất của y.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng công chúa đã chết.

 

Y giống như di vật của nàng, rơi rớt lại nhân gian.

 

Cho đến khi mèo của công chúa bị người khác ức hiếp, y bước chân vào cửa, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc không thể quen thuộc hơn.

 

Lan Thuấn Trạch lảo đảo, tâm tư tan nát khắp nơi.

 

Ngũ vị tạp trần, khó tả xiết.

 

Khó tả xiết.

 

Y canh giữ công chúa mấy ngày đêm, không dám rời đi, sợ rằng đó chỉ là một giấc mộng. Cho đến khi nàng tỉnh dậy, quan sát xung quanh, cắt ngang lời y định giới thiệu về mình, rồi lấy ra một sợi dây ngũ sắc tinh xảo hoàn mỹ, buộc vào bàn tay lạnh lẽo tái nhợt của y.

 

Thật ra sau Tết Đoan Ngọ năm đó, tiểu công chúa đã nhận ra sai lầm của mình, khổ luyện tay nghề, cuối cùng cũng tết được những sợi dây ngũ sắc tuyệt đẹp. 

 

Nhưng Tết Đoan Ngọ năm đó đã qua đi, nàng nghĩ sẽ tết cho Lan Thuấn Trạch vào Tết Đoan Ngọ năm sau.

Anan

 

Năm thứ hai, nàng gặp chuyện.

 

Bị hai người Bùi - Trịnh làm chậm trễ, mấy lần lướt qua nhau.

 

Giờ đây, tiểu công chúa cuối cùng cũng đã buộc sợi dây ngũ sắc xinh đẹp lên tay Phò mã của nàng.

 

Trừ tà, cầu phúc, đón lành.

 

Nàng khẽ cười: “Lan Thuấn Trạch, chàng thật lắm lời nha.”

 

Lan Thuấn Trạch.

 

Lan Thuấn Trạch của ta.

 

Đã lâu không gặp...