Khi bà Lý nhặt được ta từ trong núi, đầu ta đang chảy m.á.u không ngừng, cách đó không xa là một con tuấn mã đã chết. Nếu không phải bà ấy đưa ta về, ta đã sớm trở thành một bộ hài cốt không người nhận rồi.
Bà ấy có ơn cứu mạng với ta, người thôn Lý gia cũng đều đối xử tốt với ta.
Anan
Thế nên ban đầu khi gặp Bùi Thanh Yến, hắn phái người đến cầu hôn, ta rất dễ dàng đồng ý theo hắn đến Chử Quận.
Ta sợ mình bị kẻ thù truy đuổi nên mới rơi xuống vách đá, ở lại đó sẽ liên lụy đến người thôn Lý gia, mà Bùi Thanh Yến là đệ tử thế gia, nghĩ chắc không sợ chuyện gì.
Nay Bùi Thanh Yến ném ta ra ngoại ô Vân Thành, ta mua giày dép và ngựa, vốn định đi đến một nơi không ai biết là được. Nhưng lại nghĩ lỡ như hắn không muốn thả ta đi thì sao?
Lỡ như Bùi Thanh Yến không muốn thả ta đi, rồi lại trút giận lên người thôn Lý gia thì sao?
Huống hồ thế lực Bùi gia lớn mạnh, thực sự muốn tìm thấy ta, cũng là chuyện dễ dàng.
Vậy nên đoạn đường từ Vân Thành đến thôn Lý gia, ta đi dạo đây đó, đi thêm hai ngày, để thử thái độ của Bùi Thanh Yến. Nếu hắn không đuổi theo, chứng tỏ không để tâm, vậy ta đi hay ở tùy ý. Nếu hắn đuổi theo, có thôn Lý gia là điểm yếu nằm trong tay hắn, cộng thêm thế lực Bùi gia hùng mạnh, ta căn bản không thoát được.
Đằng nào cũng không thoát được, đương nhiên phải nhân cơ hội đá hắn vài cước.
Mặc dù bản thân ta cũng ngã một cách chật vật, nhưng nhìn hắn bị vó ngựa giẫm đạp đau đớn nhíu mày, ta liền cảm thấy sảng khoái.
Bùi Thanh Yến đưa tay lau đi vết m.á.u trên trán, tức giận, bất lực, cuối cùng lại bật cười: “Cái tính khí này của ngươi, rốt cuộc là ai đã nuông chiều mà thành?”
Một chút thiệt thòi cũng không chịu, một chút uất ức cũng không cam.
Bị ép phải chịu đựng, cũng phải nghĩ mọi cách trả lại.
Hắn dò xét ta, kỳ thực đây không phải lần đầu tiên hắn nhận thức rõ ràng rằng ta và Trịnh Uyển Khanh là hai tồn tại hoàn toàn khác biệt.
Trịnh Uyển Khanh một thân bạch y thanh nhã như tiên, còn ta trang sức lấp lánh, diễm lệ chói mắt.
Trịnh Uyển Khanh bệnh tật yếu ớt, mong manh ẩn dưới màn che tránh gió, còn ta dù đói đến kiệt sức cũng phải gom chút sức lực kiên cường mà phun vào mặt hắn một bãi nước bọt.
Trịnh Uyển Khanh muốn quyền thế của Phùng gia, cũng muốn sự thiên vị của hắn. Còn ta chẳng muốn gì cả, ta không yêu quyền thế địa vị của hắn, cũng không yêu dung nhan của hắn, cũng không muốn tình yêu của hắn, ta chỉ muốn hắn bị vó ngựa đá chết.
Dễ dàng nhận thấy được người như ta đây, không thể nào trở thành đồ giả mạo của bất kỳ ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi từ Chử Quận về Vân Thành, hắn không nên mang ta theo cùng, nhưng hắn vẫn như ma xui quỷ khiến mà mang theo ta.
Sau này nhìn thấy Trịnh Uyển Khanh, lại vô thức không nghĩ đến việc ta đang được an trí trong tiểu viện, tránh mặt không gặp rất lâu.
Cho đến bây giờ, nhìn thấy ta lặng lẽ rời đi, nghĩ cũng không nghĩ đã đuổi theo.
Hắn không cam lòng, hắn không muốn buông tay.
Nhưng hắn vẫn luôn theo bản năng mà mỗi lần đều thiên vị Trịnh Uyển Khanh.
Bùi Thanh Yến từ nhỏ đã bảo vệ bên cạnh Trịnh Uyển Khanh, sự thiên vị đối với nàng ta đã trở thành một thói quen, một sự cố chấp. Muốn hắn thừa nhận đã động lòng với người khác là một việc rất khó khăn.
Tâm tư rối bời, không thể gỡ rối, không thể nhìn thấu.
Hắn chỉ biết không thể buông tha cho ta rời đi, nếu không chắc chắn sẽ chẳng còn cơ hội tìm lại.
Bùi Thanh Yến túm ta lên xe ngựa, ta tiện tay bôi hết bùn đất đầy tay lên bộ bạch y của hắn. Trước đây chỉ cần ta kéo một góc vạt áo nhỏ của hắn thì hắn đã ghét bỏ mà tránh đi, bây giờ hắn lại không ghét bỏ né tránh nữa.
Nhưng đến lượt ta lại ghét bỏ hắn rồi.
Thấy không làm hắn khó chịu được, ta liền chán nản quay người chỉ nhìn ra ngoài xe. Xe ngựa xóc nảy nhẹ nhàng di chuyển, trên đường ta nhìn thấy một đội người ngựa xa lạ nhưng khí phái đi ngang qua, quan phục chói mắt.
Trái tim bỗng nhiên đập thình thịch vài nhịp, ta vén rèm lên muốn nhảy xuống xe ngựa đuổi theo xem cho rõ, lại bị Bùi Thanh Yến chặn lại, ngữ khí không vui: “Vẫn còn muốn chạy sao?”
Ta hỏi hắn đội người vừa rồi là ai, Bùi Thanh Yến không mấy để tâm mà nói cho ta biết.
Là người của Lễ Bộ và Công Bộ triều đình, do Thừa tướng phái đến để chuẩn bị trước việc đón giá.
Lúc này Bùi Thanh Yến đáng lẽ phải đang tiếp đón trọng thần triều đình, nhưng hắn lại từ chối mọi việc để đến tìm ta, đương nhiên không muốn bị người ngoài phát hiện, vì vậy hai đội người ngựa lặng lẽ lướt qua nhau.
Thủ hạ của Bùi Thanh Yến ở bên ngoài nói hộ cho hắn: “Cẩm cô nương, chủ tử từ chối việc quan trọng để đến tìm người, thực sự là vô cùng coi trọng người đó.”
Ánh mắt ta đặt lên người hắn ta.
Một lát sau, ta cười lạnh khinh bỉ: “Lơ là chức trách, lạm quyền coi thường cấp trên, đó là chuyện rất đáng để khoe khoang sao?”