13.
Đêm xuống, trong phòng ta bỗng nhiên có thêm một người. Ta đột ngột mở mắt, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
“Ngươi muốn làm gì?”
Người đàn ông bất ngờ nắm lấy tay ta: “Phu nhân, những năm qua nàng đã khổ rồi, nàng hãy để ta trở về chăm sóc nàng thật tốt đi.”
Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt người đàn ông trông có vẻ đẹp trai hơn bình thường. Hắn vốn có nét đẹp sẵn, chẳng hay hôm nay đến tìm ta đã thoa bao nhiêu son phấn lên mặt rồi.
Ta không động sắc rút tay về:
“Ngươi nói nặng lời rồi, ta chỉ là một người phụ nữ mất chồng, mười năm nay ta đã sớm quen rồi.”
editor: bemeobosua
Tiêu Hoằng Phi nâng giọng:
“Phu nhân, ta chưa ch/ết! Đều là do Lệ Nương, nàng ta thừa lúc ta bị thương mà quyến rũ ta, còn dùng con cái ép ta phải ở lại, những đứa trẻ đó đều là xương thịt của Tiêu gia, ta đành phải ở lại!”
Ta nghi ngờ hỏi: “Thật không?”
Thấy ta có vẻ mềm lòng, Tiêu Hoằng Phi lập tức thở phào nhẹ nhõm:
“Thật mà, lần này ta trở về là vì trong lòng ta vẫn còn nàng, nàng hãy để ta trở về đi. Lệ Nương những năm qua tuy không có công lao thì cũng có khổ lao, cứ để nàng ta làm thiếp của ta, hoặc không cần danh phận cũng được.
Nàng yên tâm, chính thê của phủ này mãi mãi là nàng! Còn mấy đứa trẻ đó, chỉ là thêm vài đôi đũa thôi, ta đảm bảo chúng tuyệt đối sẽ không làm phiền nàng.”
Những lời hắn nói khiến ta khó tin nổi. Rốt cuộc là hắn đang cầu xin ta giúp đỡ, hay là đang yêu cầu ta giúp đỡ đây?
Tuy nhiên, ta tò mò, với cái bộ mặt này, hắn rốt cuộc muốn làm gì. Ta nhẹ nhàng ho một tiếng, đã có chủ ý:
“Ta cho ngươi một cơ hội, phải xem ngươi thể hiện thế nào đã.”
Lời vừa dứt, người đàn ông đột nhiên ôm chầm lấy ta. Khi ta nổi hết da gà, hắn lại buông ta ra. Giọng điệu của hắn đầy vẻ ngọt ngào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phu nhân, chỉ cần nàng bằng lòng nhận ta, nàng muốn ta thế nào cũng được.”
“Thế nào cũng được ư?” Ta ánh mắt chứa ý cười đ/ánh giá hắn, rồi nói:
“Đi đổ nước tiểu ban đêm đi.”
Vệt hồng vừa thoáng trên mặt hắn lập tức tan biến. Ta cười như không cười nhìn hắn:
“Vừa nãy không phải nói làm gì cũng được sao? Sao bây giờ lại bắt đầu lần lữa thoái thác rồi? Xem ra ngươi cũng không thành tâm.”
Hắn cắn răng, đứng dậy: “Ta đi ngay đây.”
14.
Tiêu Hoằng Phi cúi đầu xưng nhỏ trước mặt ta, mấy ngày sau liền dẫn cả Lệ Nương và năm đứa con về.
Tiêu Hoằng Phi vẻ mặt tươi tỉnh: “Phu nhân, sau này năm đứa trẻ này chính là con của hai chúng ta. Chỉ cần nàng xem chúng như con ruột, chúng nhất định sẽ báo đáp nàng thật tốt!”
Thật ư?
Thằng út là đứa âm độc nổi tiếng trong sách, hễ ai chọc vào nó thì đừng hòng sống yên. Nó là con d/ao sắc bén của Lệ Nương, nổi tiếng là hộ nương. Năm đứa trẻ này mỗi đứa một vẻ bá đạo, ta xuyên sách lâu quá rồi, cái kiểu bá đạo của mấy đứa còn lại ta suýt thì quên mất.
Ta lôi ra một chiếc bàn tính, gõ lách cách một hồi:
“Năm đứa trẻ vừa ăn vừa mặc, còn phải đi học. Cái này khác xa với việc ban đầu chỉ nói thêm năm đôi đũa nhé… Nhỏ thế này, trông còn chưa làm việc được…”
Cuối cùng ta đập bàn tính cái bốp:
“Nếu các ngươi muốn có cơm ăn, thì phải chăm chỉ làm việc trong phủ, nếu còn bày ra dáng vẻ tiểu thư công tử, Đỗ phủ ta không nuôi nổi các ngươi đâu.”
Nói xong ta vỗ tay, lập tức có hạ nhân mang theo bảy bộ quần áo lớn nhỏ khác nhau, mỗi đứa trẻ một bộ. Cuối cùng còn thừa hai bộ, ta liếc xéo nhìn Tiêu Hoằng Phi:
“Đứng ngây ra đấy làm gì? Ngươi và Lệ Nương chẳng lẽ không ăn cơm sao?”
Hai người này trông có vẻ miễn cưỡng lắm, nhưng cuối cùng vẫn nhận hai bộ quần áo.
Tiêu phủ đổi thành Đỗ phủ, ta đã hao tâm tổn trí rất nhiều, không chỉ sửa sang mấy nơi đình viện, mà còn thay đổi vài chỗ phong thủy. Đặc biệt là cái ao sen ta từng nhảy xuống, ta cho lấp đi luôn, còn bố trí thêm hòn non bộ ở một chỗ khác.