Khương Mạn Y đi đến, bất mãn nói: “Cô ta có nhận được giải không thì liên quan gì đến con. Bây giờ nhiệm vụ của con là học hành, đừng mãi nghĩ đến những chuyện không đâu.”
“Nhưng con muốn trở thành nữ hoàng ba lê như Bộ Đàn Yên vậy.”
“Không được!” Khương Mạn Y lại kích động nói: “Con không thể khiêu vũ!”
“Dựa vào gì chứ?”
“Không dựa vào gì cả, chính là không thể mà thôi!”
Khương Mạn Y ý thức được mình mất kiểm soát, liền dịu giọng nói: “Khiêu vũ sẽ ảnh hưởng đến học hành, hơn nữa mẹ đi làm đóng tiền học phí cho con đã đủ vất vả rồi, nào còn tiền để đóng tiền học múa cho con chứ?”
Khương Vũ bĩu môi, lòng thầm bảo lại không phải cô chủ động muốn đi học trường trung học Duật Hi với học phí cao ngất ngưỡng kia đâu chứ.
“Bỏ đi, không nói nữa, con đi làm bài tập đây.”
Cô không muốn cùng mẹ xảy ra tranh chấp. Kiếp trước, hai mẹ con họ chỉ cần một lời không hợp liền cãi nhau. Nhưng lần này sống lại, Khương Vũ quyết định phải hòa giải mối quan hệ giữa cô và Khương Mạn Y. Dù sao đi nữa, bà cũng là người thân duy nhất trên đời của cô.
Hơn nữa, bây giờ cô có mối làm ăn kiếm tiền, không sợ không nộp được học phí cho lớp ba lê, nên cô đành tạm thời giấu Khương Mạn Y, chuyện này cũng không phải là điều khó khăn gì.
Khương Vũ trở về phòng, còn Khương Mạn Y vẫn đứng trong phòng khách, ngắm nhìn tấm poster trắng đen trên tường. Người phụ nữ trong poster mặc váy múa thiên nga trắng, ngẩng cao đầu muốn bay, đẹp đến rung động lòng người.
Đáy mắt Khương Mạn Y rưng rưng nước mắt, bà bước về phòng, từ trong tủ lấy ra một chiếc hộp. Vừa mở hộp ra, bên trong lặng lẽ đặt một đôi giày múa ba lê cũ kỹ nhưng xinh đẹp, mềm mại.
Bà ôm lấy đôi giày ba lê Elita cũ kỹ như bảo vật, cố gắng kiềm chế nước mắt, nghẹn ngào nói: “Em yên tâm, chị nhất định sẽ bảo vệ con bé thật tốt!”
Lúc Khương Vũ chuẩn bị cho cuộc hội diễn ba lê cuối năm, đồng thời cô cũng phải bắt đầu kiếm tiền cho học phí của trung tâm nghệ thuật Esmela. Chỉ cần cô có cơ hội xuất hiện, cô tin mình chắc chắn sẽ được chọn.
Đối với nhiệm vụ “Cứu rỗi thiếu niên ác ma”, gần đây Khương Vũ có chút tiêu cực đình công. Mặc dù nhiệm vụ này là một “chiếc bánh lớn”, tiền thù lao lên đến ba trăm triệu tệ. Nhưng số tiền này cũng không phải chỉ vỏn vẹn trong vài ngày hoặc vài tháng có thể lấy được, vậy nên cô nhất định phải chăm lo thật tốt cuộc sống trước mắt.
Hơn nữa, Khương Vũ không ngờ rằng, hôm nọ còn mấy phút nữa sẽ tan học, Khương Vũ lại nhận được tin nhắn bên app Zhiguo: “Nhiệm vụ Cứu rỗi thiếu niên ác ma trong thời gian dài không có tiến triển, trừ 500 tệ tài khoản của người trùng sinh, số dư còn 4300 tệ.”
Khương Vũ hốt hoảng kiểm tra tài khoản, quả nhiên, số tiền nộp học phí của cô bị trừ mất 500 tệ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái app này sao còn có vụ trừ tiền chứ!
Khương Vũ sau khi gửi đi vài câu thắc mắc.
Tài khoản phục vụ liền gửi tin nhắn cho Khương Vũ: “Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, nếu trong thời gian dài không có tiến triển sẽ bị coi như ‘lãng phí thời gian quý giá của người ủy thác’. Hình phạt: Mỗi ngày bị trừ mất 500, khi số tiền trong tài khoản bị trừ sạch, tính mạng của người trùng sinh cũng hao cạn.”
Khương Vũ: …
Tài khoản phục vụ: “Nếu như người trùng sinh trong vòng mười hai tiếng đồng hồ bắt đầu khởi động nhiệm vụ, số tiền bị trừ đi sẽ được trả vào trong tài khoản.”
Khương Vũ: Được, mày thắng rồi!
Cô buông điện thoại xuống, nói với Trần Vi đang dọn dẹp sách vở chuẩn bị rời đi: “Tiểu Vi, cậu nghe ngóng chuyện này giúp tớ được không?”
Trần Vi: “Cậu nói đi.”
Khương Vũ đưa mắt nhìn xung quanh, ghé đến gần cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu biết Cừu Lệ không?”
Trần Vi cũng thấp giọng trả lời: “Tớ có nghe qua, nhưng… tại sao cậu phải nhỏ tiếng hỏi tớ thế?”
“Vì cậu ta rất nguy hiểm, nhất định phải nói nhỏ.” Khương Vũ tiếp: “Cậu biết cậu ta học lớp nào không?”
“Lớp ba đó.” Trần Vi đáp: “Không phải học kì trước cậu ta vừa chuyển đến ư, nghe nói cậu ta là một trong số hai mươi người tài mà hiệu trưởng tìm về, cậu ta có IQ rất cao, trường mình không ai vượt qua cậu ta cả.”
Khương Vũ đối với chuyện này có trải nghiệm sâu sắc, kiếp trước cậu ta cũng từng là một tội phạm IQ cao được báo đài đưa tin suốt mười ngày.
“Trước đây cậu ấy học trường Thập Nhị Trung?”
“Đúng vậy, thật là khó tin.”
Nghe nói trường Thập Nhị Trung là trường tệ nhất Bắc Thành, tỷ lệ đỗ đại học cực thấp, cá rồng lẫn lộn, thường xuyên xảy ra bạo lực học đường, giáo viên cũng là tốt xấu lẫn lộn.
“Nếu như không phải vì thành tích của Cừu Lệ xuất sắc, hiệu trưởng của chúng ta sẽ không tìm cậu ấy về, còn được miễn toàn bộ học phí, được cho học bổng.” Trần Vi nói tiếp: “Nhưng mình nghe các học sinh bên Thập Nhị Trung bảo rằng Cừu Lệ…”