Đào An Hinh đứng ngắm chiếc váy dài lộng lẫy được trưng bày sau lớp kính cửa sổ sát đất của một cửa hàng đồ hiệu, ánh mắt không giấu nổi vẻ khao khát.
Cô đứng lặng hồi lâu, khẽ thở dài.
Trên con đường phủ đầy tuyết trắng, Đào An Hinh chờ đợi gần nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy Hoắc Thành xuất hiện.
Nhưng Hoắc Thành trông thật thảm hại: quần áo dính đầy bùn đất, mặt mũi sưng tím, khóe miệng rỉ máu, bước đi khập khiễng như vừa trải qua một trận ẩu đả.
Đào An Hinh đã hẹn cùng anh đón giao thừa, nào ngờ anh không chỉ đến muộn mà còn mang bộ dạng tơi tả thế này.
Cô kêu lên một tiếng, vội chạy đến bên anh, lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy? Sao lại bị đánh ra nông nỗi này?"
Hoắc Thành nhớ lại cảnh tượng vừa xảy ra, cơn giận dữ lại bùng lên trong lòng.
Vừa rồi, hắn dẫn một đám người đi tìm Cừu Lệ gây sự, muốn dạy cho thằng nhãi đó một bài học, ép nó phải tránh xa Khương Vũ.
Ai ngờ lại bắt gặp đúng cảnh Khương Vũ tặng đôi giày cho Cừu Lệ.
Vốn đã tức tối trong lòng, Hoắc Thành liền sai người giữ Cừu Lệ lại, châm lửa đốt đôi giày thể thao AJ chướng mắt kia.
Nhưng Cừu Lệ lại lao vào đống lửa, liều mạng nhặt đôi giày lên.
Không những thế, thằng nhãi đó như phát điên, túm lấy cổ áo Hoắc Thành, vật hắn xuống đất, liên tiếp tung ra những cú đ.ấ.m tàn bạo, khiến năm sáu người cũng không thể kéo nó ra.
Hoắc Thành bị đánh thừa sống thiếu chết, bụng bị Cừu Lệ thúc gối suýt vỡ. Nếu không có người can ngăn, có lẽ hắn đã bị Cừu Lệ đánh c.h.ế.t tại chỗ.
Vất vả lắm mới thoát được thân, hắn miễn cưỡng giữ lại được cái mạng.
Định bụng dạy cho người ta một bài học, ai ngờ kẻ nhận bài học lại chính là mình.
Tâm trạng Hoắc Thành tồi tệ đến cực điểm, Đào An Hinh lại liên tục gọi điện giục giã, nhắc anh đến điểm hẹn.
Đến nơi thì đến, nhưng Hoắc Thành không thể giấu nổi vẻ mặt khó chịu.
"Có phải anh lại đánh nhau với ai không?" Đào An Hinh thẳng thắn chất vấn.
Hoắc Thành bực bội đáp: "Cô bớt quản chuyện của tôi đi."
"Hoắc Thành, sao anh cứ đánh nhau mãi thế? Trường mình đang rất nghiêm khắc với vấn đề bạo lực học đường đấy. Nếu bị nhà trường phát hiện, anh sẽ bị ảnh hưởng đến danh dự đấy!"
Trong đầu Hoắc Thành lúc này chỉ toàn hình ảnh đôi giày thể thao AJ mà Khương Vũ tặng cho Cừu Lệ, ngoài tai những lời Đào An Hinh nói.
Ghen tị, phẫn nộ, không cam tâm…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà cô ấy đối xử tốt với thằng kia như vậy? Lúc yêu nhau, cô ấy còn chưa từng đối tốt với mình đến thế.
Thằng nhãi kia là cái thá gì!
Đào An Hinh thấy Hoắc Thành phớt lờ mình thì cuống lên, tiến đến trước mặt anh, dọa dẫm: "Hoắc Thành, nếu anh cứ như vậy, em sẽ không đồng ý ở bên anh nữa đâu. Em là sinh viên nghèo vượt khó, danh dự của em…"
Chưa kịp nói hết câu, Hoắc Thành đã liếc nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, gằn giọng: "Vậy thì cô biến đi."
Đào An Hinh sững người, không ngờ Hoắc Thành lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Khi Hoắc Thành còn thích cô, theo đuổi cô, anh luôn dịu dàng, ngọt ngào…
Sao bây giờ lại đột ngột thay đổi đến thế!
Trái tim Đào An Hinh tan vỡ, mắt ngấn lệ, nhìn Hoắc Thành với vẻ trách móc: "Em làm tất cả cũng là vì ai chứ?"
Hoắc Thành nhìn cô gái đang rưng rưng nước mắt trước mặt, lòng không chút rung động, thậm chí còn thấy nực cười.
Khi Khương Vũ tặng quà cho Cừu Lệ, ánh mắt cô ánh lên sự quan tâm chân thành, đó mới là tình cảm thật sự xuất phát từ đáy lòng.
Còn Đào An Hinh này, miệng thì nói vì tốt cho hắn, nhưng chỉ được vài câu lại không rời khỏi hai chữ "danh dự". Cô ta đồng ý ở bên hắn, chẳng qua cũng chỉ vì thể diện, vì danh dự mà thôi…
Nghĩ đến đây, Hoắc Thành chỉ thấy lòng lạnh lẽo, cảm thấy mình đã nhìn lầm người.
"Muốn ở lại bên cạnh tôi thì đừng có chọc giận tôi." Hoắc Thành lạnh lùng nói, "Không thì biến đi."
Đào An Hinh không thể chấp nhận được thái độ thay đổi của Hoắc Thành, cô quay người định bỏ đi, nhưng nghĩ lại, với gia cảnh của mình, dù có cố gắng thế nào, dù có thi đỗ một trường đại học danh tiếng, cô cũng chỉ có thể sống cuộc sống giàu sang bằng cách kết hôn.
Và Hoắc Thành, là cơ hội duy nhất của cô.
Cô nghiến răng, cố gắng kìm nén cơn giận.
"Em cũng chỉ là quan tâm anh thôi mà."
Hoắc Thành nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, lại nhớ đến Khương Vũ.
Đã từng có một khoảng thời gian, Khương Vũ cũng lẽo đẽo theo sau hắn như thế, luôn nhìn sắc mặt hắn, nghe theo lời hắn…
Nhưng ngược lại, hắn lại cảm thấy cô nhạt nhẽo, vô vị. Còn Đào An Hinh luôn thờ ơ với hắn lại khiến hắn khao khát, thao thức.
Nhưng bây giờ, dường như mọi thứ đã đảo lộn.
Đào An Hinh ở bên cạnh đã mất đi vẻ đẹp cao ngạo ngày nào, còn Khương Vũ, người mà hắn từng không thèm để ý, lại dần trở thành một nỗi tiếc nuối trong lòng.