Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 10: Đại Sư Cùng Các Ngươi Qua Đêm



Phương Chính nhìn hai người một chút, rồi cười nói:

"Các vị sợ nó lại làm bậy à?"

Hai người cười ngượng nghịu.

Phương Chính gật đầu:

"Như vậy đi, tối nay bần tăng sẽ ở ngoài này cùng các vị."

Triệu Đại Đồng vội nói:

"Ấy… Đại sư, cái này không được! Thân thể ngài quý giá, vẫn nên trở về thiền phòng thì hơn. Chúng con tự ở đây là được rồi, tốt xấu gì cũng có tới bốn người lận."

Phương Vân Tĩnh cũng nói:

"Đại sư, ngài vẫn nên về đi, chúng con không sao đâu."

Mã Quyên nói:

"Đại sư, ngài ở lại, chúng con cũng không được tự nhiên cho lắm."

Hồ Hàn cũng định nói gì đó, nhưng kết quả là một tiếng sói tru từ một ngọn núi xa xa vọng lại, dọa cậu ta lập tức đổi lời:

"Con thấy đại sư ở lại cũng tốt…"

Ngay lập tức, cậu nhận lấy ba cặp mắt nhìn đầy phẫn nộ. Hồ Hàn cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.

Phương Chính cười ha hả:

"Thôi được rồi. Tôi là người xuất gia, gặp nhau là hữu duyên, không tính chuyện trước kia nữa. Cứ vậy đi."

Đám người Triệu Đại Đồng thực ra cũng rất hy vọng Phương Chính ở lại, bởi họ thực sự bị con độc lang dọa cho khiếp vía. Có Phương Chính ở cùng, họ mới có thể an tâm phần nào.

Cuối cùng, Phương Chính cũng ở lại. Mấy người khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cả nhóm cùng vây quanh đống lửa, cho con sói ăn, ngắm nhìn bầu trời cao vời vợi. Dưới ánh sao, cái đầu trọc của Phương Chính càng thêm sáng rõ, khiến đám người cảm thấy an tâm lạ thường.

Tình cảnh này khiến mấy người thầm cảm khái, chuyến đi dã ngoại lần này đúng là một trải nghiệm không tồi.

Mấy người hàn huyên một hồi, cũng dần trở nên thân thiết hơn.

Triệu Đại Đồng có chút tò mò:

"Đại sư, bình thường đến chùa thì cần chú ý những gì ạ?"

Mã Quyên chen vào:

"Đại Đồng, không phải cậu không tin Phật, theo đạo Thiên Chúa sao? Sao còn hỏi cái này làm gì?"

Hồ Hàn cũng cười:

"Đúng vậy, lúc trước không phải cậu còn chẳng thèm đến chùa nữa là?"

Triệu Đại Đồng lập tức nói một cách đầy lý lẽ:

"Trước khác nay khác chứ! Lúc trước không biết trên núi có Chân Phật, giờ biết rồi thì đương nhiên phải tin. Hiện tại tôi đã quy y Phật môn rồi. A Di Đà Phật, sau này các cậu có thể gọi tôi là Đại Đồng đại sư."

Mã Quyên không chút khách khí vạch trần:

"Phỉ phui! Cậu mà cũng xứng xưng đại sư à? Ăn thịt thì có thể xơi hết cả con trâu, uống rượu cũng nốc cạn cả lít. Nếu cậu mà thành Phật được thì ma nó mới tin."

Triệu Đại Đồng lại khinh khỉnh đáp:

"Cậu chưa nghe câu 'rượu thịt qua ruột, Phật Tổ ở trong lòng' sao? Trong lòng tôi có Phật, ăn chút rượu uống chút thịt thì có là gì? Đúng không đại sư?"

Phương Chính khẽ lắc đầu, hỏi ngược lại:

"Các vị có biết câu nói này bắt nguồn từ đâu không?"

Triệu Đại Đồng lập tức lúng túng, gãi gãi đầu:

"Con chỉ nghe qua thôi, chứ thực sự không biết nguồn gốc."

Phương Chính gật đầu:

"Người đời có chút hiểu lầm với câu nói này, và ý nghĩa được hiểu trong đó cũng là sai lầm. Câu ‘Rượu thịt xuyên qua ruột, Phật Tổ giữ trong lòng’ vốn là một điển cố đầy bi tráng. Trong thời chiến, một toán quân lính khi công thành đã đóng quân trong một ngôi chùa ngoài thành, ép các hòa thượng trong chùa phải ăn thịt. Lúc đó, vị hòa thượng trụ trì đã nói, chỉ cần các người sau khi công phá được thành không được tàn sát dân chúng, ta sẽ ăn thịt. Kết quả, vị tướng lãnh của đội quân kia đã đồng ý với ngài. Thế là vị hòa thượng đó liền vừa ăn, vừa nói câu này. Ngài vì sinh mạng của mấy ngàn bá tánh mới phải phá giới, chứ không phải thực sự muốn ăn thịt."

Phương Vân Tĩnh bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu tuy là hỏi nhưng cũng có ý tranh luận:

"Đại sư, con chưa từng nghe qua câu chuyện thầy nói, nhưng lại nghe người khác kể rằng lời này xuất phát từ miệng của Đạo Tế Thánh tăng. Cũng chính là Tế Công mà mọi người thường hay nhắc đến, đúng không? Hơn nữa, nghe nói Tế Công ăn thịt uống rượu mà vẫn đắc thành chính quả, có đúng không?"

Phương Chính khẽ mỉm cười, đáp lễ:

"Người đời thường chỉ biết câu trước của Tế Công, mà không biết rằng còn có câu sau: ‘Thế nhân nếu học ta, tất tiến vào ma đạo’. Hay như câu: ‘Người học theo ta thì xuống địa ngục, người phỉ báng ta thì lên thiên đường’."

Mã Quyên nói chen vào:

"Đây là lý lẽ gì vậy? Vì sao Tế Công có thể ăn thịt uống rượu, mà người khác lại không được?"

Phương Chính tiếp tục giải thích:

"‘Rượu thịt xuyên qua ruột, Phật Tổ lưu trong lòng’ - quan điểm này làm lẫn lộn giữa thánh và phàm, làm xáo trộn việc tích đức tu đức. Tất cả chúng sinh đều có Phật tính, đối với phàm nhân không giảm, đối với bậc thánh không tăng. Nhưng nếu là phàm nhân, còn chịu phiền não bao trùm, Phật tính không thể hiển lộ. Nếu sát sinh ăn thịt, nhất định sẽ gặp tai ương quả báo, đời sau phải trả nợ súc sinh. Chỉ có bậc đại thần thông thánh nhân, trong những tình huống đặc biệt, vì độ chúng sinh mà phải ăn thịt, lấy đó để che giấu gốc rễ thánh nhân của mình. Ý nghĩa sâu xa trong đó, phàm phu không thể hiểu được. Hẳn các vị cũng biết, Tế Công ăn hai con bồ câu chết mà vẫn có thể nhả ra hai con bồ câu sống. Nếu như người đời cũng có thể làm được như vậy thì có thể ăn thịt, còn nếu không làm được thì vẫn nên thành thật giữ chay giới đi! Sư tử có thể nhảy qua vách núi, nhưng con thỏ mà nhảy theo thì chỉ có kết cục ngã chết. Người bình thường không có tư cách bắt chước người có đại thành tựu. Chúng ta tu hành chính là để phổ độ chúng sinh, mà chúng sinh không chỉ là con người, mà còn là vạn vật sinh linh, ví như con độc lang này đây."

Triệu Đại Đồng nghe như vịt nghe sấm, nhưng vẫn vỗ tay khen hay:

"Hay! Nói thật hay!"

Mã Quyên liếc xéo:

"Cậu nghe hiểu à?"

Triệu Đại Đồng gãi đầu, lúng túng:

"Nghe không hiểu, nhưng tớ biết chắc chắn là đúng."

Mã Quyên mắng một câu, nhưng ánh mắt nhìn Phương Chính đã trở nên lấp lánh:

"Đồ nịnh hót!"

Phương Vân Tĩnh khẽ gật đầu:

"Hóa ra câu này lại là lời truyền miệng sai lệch. Haiz, cũng không biết đã lừa gạt bao nhiêu người. Đa tạ đại sư đã chỉ ra lỗi sai."

Phương Chính lắc đầu:

"Thí chủ khách sáo rồi."

Hồ Hàn hỏi:

"Đại sư, vào chùa còn có quy tắc gì nữa không? Con nghe nói trong chùa có rất nhiều quy tắc."

Phương Chính cười:

"Đúng là có nhiều, nhưng người không biết thì không có tội. Phật Tổ sẽ không trách phạt người không biết đâu."

Mã Quyên tò mò:

"Đại sư, thầy nói một chút đi, xem có những quy tắc nào."

Phương Chính cười đáp:

"Nhiều lắm. Ví như lúc các vị vào Phật đường, đã phải tuân theo rất nhiều quy tắc rồi. Cửa vào thường có ba lối: trái, phải và giữa. Theo lẽ thường, chỉ nên đi hai bên trái phải, không được bước qua cửa giữa, lấy đó làm sự cung kính. Nếu đi bên trái thì bước chân trái vào trước, nếu đi bên phải thì đưa chân phải vào trước."

"Khi vào trong điện, trừ kinh Phật, tượng Phật và vật phẩm cúng dường, còn lại không được mang vào."

"Không phải lúc nào cũng có thể vào đại điện. Chỉ khi tụng kinh, lễ Phật, quét dọn, thêm bánh trái dầu hương mới được vào. Không được dùng Phật điện làm lối đi, tùy ý đi thẳng qua."

"Trước khi vào điện phải tịnh thân, rửa sạch hai tay. Lúc vào không được nhìn đông ngó tây. Khi đi ra phía sau có thể chiêm ngưỡng thánh tượng, rồi mặc niệm rằng: ‘Như nhìn thấy Phật, nguyện cho chúng sinh, e rằng chướng mắt, gặp được hết thảy chư Phật.’"

"Trong Phật điện, chỉ có thể đi vòng theo chiều kim đồng hồ, lấy đó làm chính đạo."

"Trong Phật điện, không được nói lời tục tĩu, càng không thể lớn tiếng ồn ào. Trừ lúc nghe giảng Phật pháp, chỉ được ngồi ở bên ngoài. Dù là thảo luận Phật pháp cũng không được cao giọng cười nói."