Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 20: Hai Vạch! Hai Vạch!



Đỗ Mai nói:

"Bác sĩ, lần này thực sự khác."

"Lại dùng thuốc dân gian rồi phải không? Lại có thầy lang nào chữa bệnh cho hai vị rồi chứ gì?"

Bác sĩ Tôn bất đắc dĩ nói.

Giọng của vị bác sĩ này không hề nhỏ, hơn nữa bệnh viện huyện cũng chỉ có quy mô như vậy, mà bệnh tình của vợ chồng Đỗ Mai và Dương Hoa lại khá đặc biệt, cho nên trong viện cũng có không ít người biết họ. Vừa nhìn thấy hai vợ chồng tới, mọi người ở xung quanh đều bắt đầu bàn tán xôn xao.

Một nữ y tá trẻ tuổi tới kéo tay y tá trưởng, hiếu kỳ hỏi:

"Chị ơi, có chuyện gì xảy ra vậy? Người ta muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra cho người ta thôi chứ?"

"Ha ha, Giang Đình, hai người này là người nổi tiếng ở đây đấy. Ba tháng mà tới kiểm tra những ba lần, lần trước còn là đầu tháng, giờ lại mò tới nữa rồi. Kiểm tra thì cũng không sao, nhưng cái đáng nói là cô nhìn quần áo họ mặc mà xem, kiếm tiền đâu có dễ dàng gì, ấy vậy mà lại cứ ném tiền qua cửa sổ như thế, chẳng có ý nghĩa gì cả. Bác sĩ Tôn cũng là có ý tốt thôi…"

Y tá trưởng giải thích.

"Họ cần gì phải cố chấp như vậy chứ? Nếu không thể sinh tự nhiên được thì không thể nghĩ đến các biện pháp khác hay sao?"

Cô y tá trẻ Giang Đình tò mò hỏi.

Y tá trưởng nghe vậy lập tức bật cười:

"Biện pháp khác ư? Họ còn nghĩ nhiều hơn cô ấy chứ. Các loại thuốc dân gian, bí phương gia truyền trong vòng trăm dặm quanh đây, đoán chừng họ đều đã thử qua hết cả rồi. Cho nên, mỗi lần cảm thấy có chút hy vọng là lại chạy tới đây kiểm tra ngay. Ai…"

Nói tới đây, y tá trưởng thở dài:

"Truyền thống của chúng ta vốn coi trọng việc nối dõi tông đường, mà trong ba tội lớn bất hiếu, thì không có con nối dõi còn là tội lớn nhất. Hai người này cũng thật là đáng thương…"

Giang Đình khẽ gật đầu:

"Vậy giờ phải làm sao?"

"Còn có thể làm sao được nữa? Người ta đã khăng khăng muốn làm thì cứ để họ làm thôi chứ sao. Có điều phải dặn dò một chút, đã làm thì phải làm cho cẩn thận, không được để xảy ra sai sót gì!"

Y tá trưởng nói.

Giang Đình lại hỏi:

"Nếu như, đúng là có thì sao…"

"Không có nếu như gì hết! Nếu mà có vấn đề gì, tôi dám ăn luôn cả cái máy siêu âm này."

Y tá trưởng còn chưa kịp nói, bác sĩ Tôn đã chen vào.

Giang Đình nhìn y tá trưởng, y tá trưởng bèn hừ một tiếng rồi nói:

"Tôi ăn cùng!"

Giang Đình bụm miệng cười khúc khích:

"Em thật khó mà tưởng tượng ra cảnh chị với bác sĩ Tôn cùng nhau ăn máy siêu âm đấy…"

"Được rồi, con bé chết tiệt này, đi làm việc của mình đi. Đừng có ở đây mà nhiều chuyện nữa."

Y tá trưởng đuổi Giang Đình đi.

Một bên khác, Dương Hoa cũng sốt ruột lắm rồi, ông kêu lên:

"Bác sĩ, lần này thực sự khác mà! Anh xem này, que thử thai chúng tôi mua, trúng rồi!"

"Cái gì?"

Bác sĩ Tôn ngạc nhiên, nhìn kết quả trên que thử, xem xét kỹ lưỡng, rồi lại nhìn kỹ vỏ hộp, hỏi:

"Mua ở phòng khám tư nhân à?"

"Đúng vậy, sao anh biết?"

Dương Hoa hỏi.

Bác sĩ Tôn hừ một tiếng:

"Bằng kinh nghiệm nhiều năm của tôi, thứ này, hàng giả!"

"Vì sao lại là hàng giả?"

"Nếu là hàng thật thì không có khả năng hiện lên hai vạch được! Nói một câu không dễ nghe nhé, cái thứ này ba đồng một cái, còn máy móc của chúng tôi thì giá trị tính bằng trăm ngàn, bằng cả triệu bạc! Chỉ cần so sánh giá thôi cũng biết bên nào tiên tiến hơn rồi, đúng không? Cho nên, máy móc đều đã nói hai vị không được, thì khẳng định là không được. Huống hồ, hai vị kiểm tra đâu phải chỉ một hai lần. Một lần có thể có sai sót, nhưng hai lần thì còn có thể sai nữa sao? Ba lần mà vẫn còn nhầm được nữa à? Đây là chuyện không thể nào xảy ra được. Nếu máy móc mà sai, tôi dám đập nó ra rồi ăn luôn đấy! Cho nên, cái que thử thai này, tám chín phần là hàng giả rồi."

Bác sĩ Tôn nói chắc như đinh đóng cột.

"Bác sĩ Tôn, mọi người đang nói gì vậy? Đập cái gì, ăn cái gì thế?"

Đúng lúc này, một vị lão nhân mặc áo blouse trắng đi tới.

Bác sĩ Tôn vội vàng nói:

"Ối chà, viện trưởng Triệu tới ạ? Chuyện là như thế này…"

Bác sĩ Tôn đem sự việc từ đầu đến cuối kể lại một lần.

Viện trưởng Triệu nghe xong, cũng thấy buồn cười:

"Ba lần kiểm tra đều không được, kết quả của que thử thai lại báo là có à?"

"Đúng vậy, cái này rõ ràng là hàng giả rồi."

Bác sĩ Tôn khẳng định.

Viện trưởng Triệu gật đầu, rồi nói với vợ chồng Dương Hoa:

"Hai vị, cá nhân tôi cũng đề nghị hai vị không nên kiểm tra nữa. Đương nhiên, nếu hai vị vẫn khăng khăng muốn làm, tôi cũng không ngăn cản. Nhưng đúng như lời bác sĩ Tôn đã nói, nếu hai vị thực sự mang thai, chứng tỏ máy móc của chúng tôi đã có sai sót, tôi sẽ đi đầu trong việc đập nó ra, rồi tối nay cùng nhau mang ra làm bữa ăn đêm."

Dương Hoa có chút khó xử nói:

"Thứ đó sao mà ăn được? Đừng nói đùa nữa…"

Đỗ Mai huých nhẹ vào người Dương Hoa một cái, rồi nói với viện trưởng Triệu:

"Thưa viện trưởng, tôi xin nói thật với ngài, sau lần kiểm tra trước trở về, chúng tôi cũng đã tuyệt vọng lắm rồi. Nhưng sau khi tới chùa miếu cầu tự, lúc về nhà vợ chồng tôi "gần gũi" thì liền thấy có cảm giác khác hẳn. Tháng này tôi cũng chưa thấy có kinh nguyệt, nên dùng que thử thì liền thấy trúng luôn."

Bác sĩ Tôn lập tức xen vào:

"Có thể là do kinh nguyệt chậm vài ngày thôi, tháng này cũng còn chưa hết, gấp gáp làm gì chứ? Huống chi, khoa học thì không tin, lại đi tin vào thần thánh ma quỷ à? Chùa miếu mà có thể cấp cứu được hay sao, nếu mà được như vậy thì còn cần đến bác sĩ chúng tôi làm gì nữa?"

Đỗ Mai nhanh miệng đáp:

"Để đỡ đẻ chứ sao!"

Bác sĩ Tôn nghe vậy thì đứng hình, trực tiếp bó tay…

Viện trưởng Triệu vội vàng nói:

"Thôi được, được rồi. Hai vị đã khăng khăng như vậy, thì cứ đi kiểm tra đi. Nếu như thực sự có thai, chi phí lần này tôi sẽ trả. Còn nếu như không có, hai vị vẫn nên nghe theo lời đề nghị của tôi, tới bệnh viện tỉnh để kiểm tra và điều trị."

"Được!"

Đỗ Mai và Dương Hoa cùng reo lên vui vẻ.

Hai người đi theo bác sĩ Tôn để làm kiểm tra. Cái gọi là kiểm tra, kỳ thực cũng không hề phức tạp. Mặc dù mỗi lần tới, Dương Hoa đều muốn Đỗ Mai làm siêu âm, nhưng hai lần trước bác sĩ Tôn cũng không khuyên can gì, còn lần này thì ông lại sống chết không cho làm.

"Nếu mà có thai thật, thì mới một tháng cũng chưa chắc đã có kết quả rõ ràng đâu, siêu âm làm gì cho tốn kém không biết nữa? Ít nhất cũng phải được bốn mươi ngày thì mới có thể nhìn thấy rõ túi thai được. Bây giờ mà kiểm tra thì thuần túy là lãng phí tiền bạc. Nghe tôi đi, hai vị cứ ra ngoài mua một que thử thai loại tốt ở trong viện này, rồi mang cả mẫu nước tiểu tới đây, tôi sẽ đích thân thử cho hai vị xem."

Bác sĩ Tôn nói.

Hai vợ chồng nhanh chóng đi mua que thử thai, rồi cũng lấy mẫu nước tiểu mang tới.

Bác sĩ Tôn trực tiếp nhỏ một giọt nước tiểu lên que thử ngay trước mặt hai người…

"Hai! Hai! Hai!"

Dương Hoa cùng Đỗ Mai mắt chữ A mồm chữ O, cứ nhìn chằm chằm vào que thử mà hét lên.

Bác sĩ Tôn im lặng không nói gì:

"Hai vị đang chơi bài hay sao vậy? Còn "hai, hai" nữa? Sao không hô luôn "tứ quý" đi cho nó máu?"

"A! Thực sự là hai vạch rồi, bác sĩ nhìn xem, hai vạch này! Có rồi! Có rồi!"

Dương Hoa đột nhiên mừng như phát điên.

Bác sĩ Tôn cúi đầu nhìn xuống, cả người giật nảy một cái. Trên que thử đúng là hiện lên hai vạch màu đỏ tím, vô cùng rõ ràng!

Mồ hôi trên trán bác sĩ Tôn lập tức túa ra như tắm. Trước đó ông đã nói mạnh miệng biết bao nhiêu, giờ đây tất cả hóa thành một cái tát trời giáng, "bốp" một tiếng lên mặt ông. Cái tát này, có chút đau rát!

Viện trưởng Triệu nhìn xong, nói:

"Tiểu Tôn, cậu liên hệ ngay với bên nhà xưởng, bảo họ mau tới kiểm tra lại toàn bộ máy móc đi! Làm gì có chuyện lừa người như vậy được chứ?"

"Thưa viện trưởng, hai lần trước đều là…"

Bác sĩ Tôn còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng kết quả là bị viện trưởng Triệu trừng mắt một cái liền im bặt, đành ngoan ngoãn rời đi.

Giọng của Dương Hoa và Đỗ Mai vốn đã lớn, một tiếng hô vui mừng của họ khiến không ít người trong hành lang đều nghe thấy. Các cô y tá người này truyền tai người kia, chẳng mấy chốc tin tức đã lan ra khắp nơi.

Giang Đình nghe xong, cũng lộ vẻ mặt không thể nào tin nổi. Có điều, khi nhìn thấy vẻ mặt lúc đen lúc đỏ của cô y tá trưởng đang đứng bên cạnh, cô bé lập tức bật cười ha hả:

"Y tá trưởng ơi, tối nay có tiệc lớn rồi nhé!"

Y tá trưởng nghe vậy liền liếc mắt một cái, giả vờ điếc không sợ súng mà nói:

"Cái gì cơ? Tôi chẳng nghe thấy gì cả. Ai da, tôi còn có việc phải làm, đi trước đây."

Giang Đình cười khúc khích không ngừng, rồi cũng tò mò bước ra ngoài hành lang để hóng chuyện.