"Chậc chậc, Phương Chính à, nhìn cho thím một chút xem, liệu thím còn có thể có con được nữa hay không?"
Một vị đại thẩm trạc năm mươi tuổi tiến tới hỏi.
Phương Chính thầm kêu khổ trong lòng: "Thím cũng đã ngót nghét năm mươi rồi, còn muốn có con làm gì nữa? Không thấy mệt hay sao? Hơn nữa, ngài có thể có con hay không, làm sao con nhìn ra được chứ, chuyện này cũng đâu có nằm trong phạm vi quản lý của con đâu…"
Hắn bèn đáp:
"Thưa thí chủ, việc có thể có con hay không, thí chủ phải hỏi Quan Âm Bồ Tát mới phải. Nếu thí chủ thực sự mong muốn, thành tâm thành ý mà khẩn cầu, thì vẫn sẽ rất linh nghiệm. Có điều tuổi tác của thí chủ cũng đã hơi lớn, bây giờ mà muốn sinh con, e là có chút…"
"Đúng đấy, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn hùa theo xem náo nhiệt làm gì nữa."
Người đàn ông đi cùng vị đại thẩm kia lên tiếng khiển trách.
"Tránh qua một bên đi! Bao nhiêu tuổi thì sao? Chê tôi già rồi chứ gì? Có phải ông ở bên ngoài có bồ nhí rồi không hả?"
Vị đại thẩm nổi giận, người đàn ông nọ lập tức bị véo tai kéo đi. Phương Chính bất giác nghĩ tới cảnh tượng "thập đại cực hình" sắp được tái hiện.
Đoàn người tới đây chừng khoảng hai mươi người, đại đa số đều chỉ đến xem cho vui chứ cũng không phải tới để cầu tự.
Thế nhưng, lại có một đôi thanh niên trẻ tuổi, có vẻ không cam lòng bị đám đông đẩy ra phía sau.
"Phương Chính ca!"
Hai người ngẩng đầu lên, gọi một tiếng.
Phương Chính ngạc nhiên. Hắn không ngờ rằng, hai người vừa bước lên lại chính là hai cái đuôi hay lẽo đẽo theo hắn hồi nhỏ! Cả hai đều là người trong thôn, chàng trai tên là Mã Nguyên, còn cô gái là Lưu Tương. Không ngờ, hai cái "đuôi nhỏ" này lại đi trước cả một "tiền bối" như hắn… Nhìn ánh mắt đầy tình tứ của hai người, Phương Chính lập tức cảm thấy như mình vừa bị nhồi đầy một bụng "cẩu lương", chỉ có thể thầm niệm A Di Đà Phật để giữ cho tâm tĩnh lại.
"Hai người các cậu kết hôn rồi à?"
Phương Chính hỏi.
Mã Nguyên nói:
"Phương Chính đại ca, chúng em kết hôn cũng đã được một năm rồi, thế nhưng vẫn luôn không có thai. Lần này nghe thím Đỗ nói, ở đây cầu tự rất linh nghiệm, nên hôm nay… Hì hì…"
"Vậy thì mau vào trong đi."
Phương Chính thực sự không muốn nhìn hai cô cậu này thêm một chút nào nữa. Cứ nhìn thêm một giây, hắn lại có cảm giác như bị nhét thêm "cẩu lương" vào miệng… Khó chịu chết đi được!
Mã Nguyên vừa định đi vào, lại bị Lưu Tương kéo lại:
"Mã Nguyên, hôm nay mình đừng vào vội. Hôm nay thím Đỗ tới dâng hương rồi, hôm khác chúng ta hãy đi sau nhé. Em nghe người ta nói, nén hương đầu mới linh nghiệm, không thể đợi được nén hương đầu năm, nhưng ít ra cũng phải thắp được nén hương đầu ngày chứ hả?"
"Vậy sao, thế thì để hôm khác đi."
Mã Nguyên nói.
Phương Chính nghe vậy, lòng thầm cảm thấy không còn gì để nói:
"Các cậu nghe ai nói hươu nói vượn thế? Trong Phật gia, căn bản không có cái gọi là nén hương đầu, càng không có chuyện nén hương đầu tiên mới linh nghiệm. Trong mắt Phật Tổ, chúng sinh bình đẳng, chỉ cần tâm thành kính, cậu thắp hương vào lúc nào thì đó đều là nén hương đầu của cậu. Chứ không phải là so kè xem ai sớm ai muộn đâu."
"Thật sao?"
Mã Nguyên vốn là một kẻ khá lười, hôm nay leo lên Nhất Chỉ Sơn đã sớm mệt rã rời cả chân tay, bây giờ mà bắt hắn về rồi lại leo lên một lần nữa, hắn thực sự không muốn một chút nào. Nếu có thể giải quyết công việc ngay trong hôm nay thì tự nhiên là tốt nhất rồi.
Lưu Tương có chút hoài nghi hỏi:
"Phương Chính đại ca, anh nói thật đấy chứ?"
"A Di Đà Phật, người xuất gia không nói dối. Nếu không tin, các cậu cứ đi những ngôi chùa khác hỏi thử mà xem. Chuyện nén hương đầu chẳng qua chỉ là do mọi người nghe nhầm rồi đồn bậy mà thôi."
Phương Chính nói với giọng đầy chính nghĩa! Đùa chắc, tính cách hai người này thế nào, Phương Chính còn không hiểu rõ hay sao? Có chút lười biếng, lại thêm ba phần nhiệt tình nhất thời. Nhưng nếu hôm nay họ không dâng hương, thì lần sau, e rằng phải đợi tới tháng sau, thậm chí là năm sau cũng nên! Như vậy thì nhiệm vụ của hắn biết phải giải quyết thế nào đây?
Mã Nguyên cùng Lưu Tương thấy Phương Chính nói năng nghiêm túc như vậy, cũng liền tin theo, lập tức vào trong thắp hương, cầu Phật.
Phương Chính thấy vậy, thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng lẩm bẩm:
"Nếu bọn họ cũng thắp hai nén hương, vậy thì vừa đủ rồi! Hì hì…"
Ngoại trừ vợ chồng Mã Nguyên và Lưu Tương, những người khác chỉ đến xem cho có lệ.
Một đám người huyên náo ồn ào, khiến cho Nhất Chỉ Tự cũng trở nên nhộn nhạo hẳn lên.
Phương Chính vốn đã quen với cảnh thanh tịnh, đột nhiên thấy nhiều người tràn đến như vậy, lại còn kéo hắn nói chuyện huyên thuyên một hồi, quả thực có chút không chịu nổi. Nhất là mấy bà thím, cứ đuổi theo hỏi hắn bao giờ thì kết hôn.
Đúng là hắn cũng muốn lắm, nhưng hắn có thể sao?
Phương Chính đành tìm cách chuồn…
Đi ngang qua Phật đường, hắn vừa hay thấy vợ chồng Đỗ Mai và Dương Hoa đang đốt thêm hai nén hương nữa.
Vợ chồng Mã Nguyên và Lưu Tương vốn chỉ định đốt hai nén hương bình thường, kết quả lại bị vợ chồng Dương Hoa và Đỗ Mai cản lại.
"Phải thành tâm chứ! Cái gì gọi là thành tâm? Đến thắp hương mà cũng dùng loại miễn phí, thì còn có thể gọi là thành tâm được hay sao? Nhìn vợ chồng ta đây này, lại xin thêm hai cây hương cao nữa nhé!"
Đỗ Mai nói.
Lưu Tương nhìn Mã Nguyên, ngoài sân còn có biết bao nhiêu bà con cô bác đang nhìn vào, không thể để mất mặt được! Thế là Mã Nguyên đành phải cắn răng, cũng móc ra bốn trăm đồng, mua hai cây hương cao, rồi kéo Lưu Tương đi dâng hương.
Phương Chính thấy thế, lòng thầm cười khoái trá:
"Bốn cây hương cao, lại thêm được tám trăm đồng nữa! Oa ha ha… Nếu mỗi ngày đều có thể có nhiều tiền hương khói như thế này, ta có thể ăn toàn Linh Mễ rồi!"
Lưu Tương cắm cây hương cuối cùng vào trong lư, Phương Chính đang tủm tỉm cười…
"Ting! Nhiệm vụ thứ hai hoàn thành, độ hoàn thành 100%, hoàn mỹ! Chúc mừng túc chủ thu được một chiếc Phật vạc!"
Nghe đoạn đầu, Phương Chính còn đang thầm đắc ý, nhưng nghe xong đoạn sau, hắn lập tức lại thấy tinh thần suy sụp! Vất vả cả một tháng trời, cuối cùng lại chỉ thu được một cái vại đựng nước, đổi lại là người khác thì cũng chẳng thấy dễ chịu gì. Nhất là khi hắn còn đang đứng trước cảnh sắp "sơn cùng thủy tận" đến nơi rồi…
Có điều, nhắc tới nước, Phương Chính cũng thấy sầu não. Cái giếng trong chùa đã cạn không còn nước, nếu cứ thực sự như thế này, hắn sắp phải chịu khổ rồi. Trên Nhất Chỉ Sơn này chỉ có một con suối ở lưng chừng núi, nếu ngày nào cũng phải xuống núi gánh nước… Nghĩ thôi cũng đã thấy đau lưng rồi.
"Túc chủ, Phật vạc đã được đặt vào trong nhà bếp!"
"Biết rồi, đặt vào đi, ai…"
Phương Chính vừa nghe tới hai chữ "vạc nước", cái eo của hắn liền cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Đi ra ngoài, hắn thấy mọi người vẫn còn đang túm tụm quan sát, nhiều người thì vây quanh cây Bồ Đề mà bàn tán, chủ yếu là nói xem liệu cái cây này có thể sống sót qua mùa đông được hay không. Giờ đã chuẩn bị bước sang tháng mười một, tuyết mùa đông cũng sắp tới rồi.
Nghe tới đó, Phương Chính cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Mặc dù cây Bồ Đề này có chút ngốc nghếch, nhưng nếu cứ thế mà chết đi, hắn cũng không đành lòng. Đáng tiếc là, hắn cũng chẳng thể làm gì khác được.
Cứ như vậy một hồi, mọi người xem chán rồi cũng dần dần giải tán.
Vợ chồng Lưu Tương, Mã Nguyên nhìn lại lư hương, có chút không yên tâm, bèn chạy tới hỏi Phương Chính:
"Phương Chính đại ca, một nén nhang là đủ rồi phải không?"
Phương Chính gật đầu:
"A Di Đà Phật, một nén nhang là đủ rồi."
"Thế nhưng, ở các ngôi chùa khác, không phải còn cần phải rút quẻ xem bói các thứ nữa hay sao? Sao ở đây lại không có thế? Còn nữa, có các loại linh phù gì không? Ví dụ như bùa bình an chẳng hạn?"
Lưu Tương líu ríu hỏi.
Phương Chính mỉm cười:
"Tâm thành thì tự khắc sẽ linh, mọi thứ đều là hư không."
Trong lòng hắn lại thầm bi phẫn, hắn cũng muốn có lắm chứ! Nhưng hệ thống có cho đạo cụ đâu! Mà bảo hắn tự làm, thì hắn cũng chẳng biết làm thế nào… Chỉ có thể đành lòng từ bỏ mà thôi.
Nhìn bóng lưng hai người không cam lòng rời đi, Phương Chính lại một lần nữa thở dài. Hắn dọn dẹp lại mọi thứ trong sân, quét tước sạch sẽ Phật đường, lúc này mới quay trở vào xem cái vại nước mới nhận được.
Nhìn vào trong phòng bếp, Phương Chính liền cười khổ. Trong bếp, chỉ có duy nhất một cái vại nước cao ngang người!