Phương Chính vội vàng niệm kinh, cố gắng áp chế con sâu thèm ăn đang cào cấu trong bụng, nhưng kết quả lại chẳng có tác dụng gì. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải tự an ủi mình. Cơm cũng đã vào nồi rồi, không thể nào lãng phí được. Tối nay, có thể cho phép bản thân xa xỉ một chút vậy…
Lời này vừa thốt ra, Độc Lang liền hưng phấn nhảy chồm lên người hắn. Phương Chính vội vàng gạt nó bay ra:
"Nhảy cái gì mà nhảy? Lửa sắp tắt rồi kìa, mau đi kiếm thêm củi về đây, nếu không thì tối nay cứ liệu mà nhịn đói đi!"
Độc Lang nghe xong, ba chân bốn cẳng co giò chạy biến, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc trước gấp bội phần.
Phương Chính liếc mắt theo, con sói chết tiệt này nhất định là do quỷ đói đầu thai mà thành…
Cơm nhanh chóng chín tới, mùi thơm nức mũi bay ra, tuyệt không hề thua kém gì so với lần đầu tiên hắn được ăn toàn Linh Mễ. Lại thêm lần này có tới tám phần là gạo thường, nên lượng cơm rất nhiều. Phương Chính cùng Độc Lang ăn ngấu nghiến như hổ đói, ăn cho đến khi no căng cả bụng mới chịu dừng lại. Mà trong nồi, đến ngay cả một hạt cơm thừa cũng không còn, bát đĩa còn được liếm sạch bong hơn cả lúc rửa!
"Thoải mái!"
Phương Chính đặt mông ngồi bệt xuống đất, dựa người vào tường mà khẽ kêu lên.
"Ô…"
Độc Lang cũng học theo bộ dạng của Phương Chính, thân người nó cũng dựa vào tường, duỗi thẳng cả bốn chân ra, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Nhìn Độc Lang ngày càng có những biểu hiện giống người, Phương Chính không nhịn được mà thầm hỏi hệ thống:
"Hệ thống này, con Độc Lang này cho dù có là Lang Vương đi chăng nữa, trí tuệ của nó cũng cao hơn đồng loại nhiều rồi. Nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của nó, trí tuệ này có vẻ như đã quá cao rồi thì phải? Vừa biết dùng mánh lới, lại còn có nhiều biểu cảm phong phú như vậy nữa chứ…"
"Ting! Linh Mễ và Vô Căn Chi Thủy đều có thể giúp cho sinh linh mở ra cánh cửa trí tuệ. Sinh linh nào ăn càng lâu, càng nhiều thì linh trí sẽ càng cao, càng trở nên thông linh hơn."
"Vậy chẳng phải là gã này sẽ thành tinh hay sao?"
Phương Chính thầm giật mình kinh hãi. Nếu thành tinh rồi thì chẳng phải sẽ biến thành yêu quái sao? Trong ấn tượng của hắn, yêu quái đều là loại hung ác chuyên ăn thịt người không nhả xương.
"Theo lý mà nói, chỉ cần có đủ đạo hạnh thì bất luận sinh linh nào cũng đều có thể thành tinh được. Có điều, ở thế giới này, việc đó rất khó, rất khó, rất khó."
Hệ thống lặp đi lặp lại hai chữ "rất khó" đến ba lần, Phương Chính nghe vậy cũng thấy yên tâm hơn. Chuyện quan trọng thường phải nói ba lần, xem ra đây không phải là giả rồi.
Hơn nữa, con Độc Lang này ngày ngày theo hắn ăn chay niệm Phật, cho dù có thành tinh thì cũng sẽ là thần thú hộ giáo, chứ không thể nào là yêu quái ăn thịt người được.
Vỗ vỗ vào cái đầu của Độc Lang, Phương Chính lại đi thu dọn phòng bếp một lượt, lúc này hắn mới chịu đi ra ngoài. Hắn múc một ít nước tưới cho cây Bồ Đề, rồi thầm nói:
"Nước này thần kỳ như vậy, hy vọng sẽ có ích cho ngươi, ít nhất cũng có thể giúp ngươi sống sót qua được mùa đông này, để năm sau lại có thể tiếp tục đắc chí một thời gian dài nữa."
Nói xong, Phương Chính trở lại thiền phòng.
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống lại một lần nữa vang lên.
"Nhiệm vụ thứ ba được tuyên bố: Hương khói kéo dài. Yêu cầu: Tích lũy đủ một trăm nén hương, thời gian không hạn chế. Hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng một chiếc Hòm Công Đức!"
"Hệ thống, ngươi cũng quá đáng lắm rồi đấy nhé? Ném cái hòm công đức của ta đi, giờ ngươi lại bắt ta phải làm việc để kiếm lại cho ngươi một cái khác à?"
Phương Chính cười khổ, có điều hắn cũng chẳng làm gì được, hệ thống quá mạnh, đành phải nhịn thôi! Dù sao thì mục tiêu cuối cùng của hắn cũng là sớm ngày thành Phật, sau đó tranh thủ hoàn tục. Còn về vấn đề một trăm nén hương, dù gì cũng không có hạn chế về thời gian, nên hắn cũng không cần phải vội vàng. Hơn nữa, dựa theo tình hình phát triển hiện tại, hương khói của chùa trong tương lai chắc chắn sẽ tốt hơn ít nhiều… Ít nhất thì mấy người ông Vương Hữu Quý vì món cơm Linh Mễ kia, hẳn là sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ hắn.
Phương Chính quét dọn xong xuôi, cũng không còn việc gì khác để làm, bèn lấy điện thoại ra, kết nối Wifi rồi lên mạng lướt web.
"Ừm, một trăm nén hương cũng không phải là một con số nhỏ. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu thực sự có thể thu được một trăm nén hương, như vậy thì số tiền hương khói đi kèm cũng đã đủ để ta ăn no uống say rồi. Việc này cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa mới được…"
Phương Chính lẩm bẩm, rồi thử tìm kiếm các cách để phát triển chùa chiền trên mạng. Kết quả là hắn chỉ thu được một vài kinh nghiệm chung chung, mập mờ, hoàn toàn không có mấy ý nghĩa để tham khảo.
Đang lúc Phương Chính cảm thấy buồn bực, hắn lại vô tình lướt qua ứng dụng nhắn tin đã nhiều ngày nay không hề động tới.
Hắn đã lâu lắm rồi không dùng đến cái này, bạn bè trong danh sách về cơ bản đều là những người bạn học cùng thời trước kia. Có điều từ khi Phương Chính nghỉ học, những người này cũng dần phai nhạt khỏi thế giới của hắn. Ngay cả trong nhóm chat chung, mọi người cũng rất ít khi nhắc tới hắn, tựa như hắn đã thuộc về một thế giới hoàn toàn khác vậy.
Đối với việc này, Phương Chính cũng không cảm thấy có gì là quan trọng cả.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy có thông báo mới, quả thực khiến hắn có chút bất ngờ.
Mở ra xem, Phương Chính liền ngẩn người.
Lại là một thông báo lời mời kết bạn!
Tên của đối phương là "Vân Hải Tĩnh Mịch", trong phần ghi chú có đề: "Tôi là Phương Vân Tĩnh đây, đại sư, xin hãy thêm bạn nhé."
Phương Chính ngạc nhiên, không ngờ người gửi lại là Phương Vân Tĩnh, hơn nữa cô ấy lại còn biết cả tài khoản chat của hắn nữa chứ?
Đối với một mỹ nữ vừa xinh đẹp lại vừa tài trí như Phương Vân Tĩnh, Phương Chính có ấn tượng rất sâu sắc. Từ trước đến nay, những cô gái xinh đẹp lên núi cũng chỉ có một mình Phương Vân Tĩnh mà thôi. Muốn không nhớ cũng khó, huống chi, hắn lại là một hòa thượng luôn một lòng muốn hoàn tục để cưới vợ!
Chấp nhận lời mời!
"Đại sư, cuối cùng anh cũng chấp nhận rồi, chúng tôi đã chờ đợi rất lâu đấy."
Phương Vân Tĩnh đang trực tuyến.
Phương Chính cười khổ:
"Bần tăng là người xuất gia, rất ít khi lên mạng. Nữ thí chủ, không biết có việc gì không?"
"Thưa đại sư, là thế này, chẳng phải lần trước chúng tôi đã nói là muốn giúp ngài tuyên truyền về Nhất Chỉ Tự hay sao? Có điều chúng tôi lại đang thiếu thông tin, ngài xem có thể chụp giúp mấy tấm ảnh rồi gửi qua cho chúng tôi được không? Chúng tôi cũng tiện bề mà tuyên truyền hơn. Mặt khác, Triệu Đại Đồng đang có dự định vào đầu xuân sẽ tổ chức một nhóm bạn tới Nhất Chỉ Sơn để đi dã ngoại ngắm cảnh đấy."
Phương Vân Tĩnh nói.
Phương Chính nghe xong, thầm nghĩ: "Tốt quá!" Lúc đầu hắn cũng không đặt nhiều hy vọng vào mấy cô cậu sinh viên này, nhưng không ngờ rằng, cả bốn người họ vẫn luôn cố gắng để giúp đỡ hắn. Hắn lại thầm nghĩ:
"Quả nhiên cứu người không bao giờ là việc làm vô ích cả!"
Thế là, Phương Chính nhắn lại:
"Việc này thì đơn giản thôi, bần tăng sẽ chụp mấy bức ảnh thật đẹp rồi gửi qua. Có điều độ phân giải của camera trên máy điện thoại của bần tăng rất thấp, cho nên hiệu quả hình ảnh có thể sẽ không được tốt lắm đâu."
"Ảnh chụp bình thường là được rồi, còn lại cứ giao hết cho tôi, tôi cam đoan sẽ biến chúng trở nên thật lung linh xinh đẹp!"
Phương Vân Tĩnh còn gửi kèm theo một nhãn dán hình mặt cười đầy tự tin.
Phương Chính thầm hình dung ra vẻ mặt tự tin của Phương Vân Tĩnh lúc này, bất giác cười ha hả, rồi trả lời:
"Vậy thì xin đa tạ nữ thí chủ."
"Đại sư khách sáo quá rồi. Ngài là một người có bản lĩnh thực sự, không nên bị bó buộc ở một nơi như vậy, chúng tôi nhất định sẽ giúp ngài." Phương Vân Tĩnh nói.
Phương Chính lại khách khí thêm vài câu nữa, sau đó hắn còn có việc phải làm nên liền tắt máy.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi lấy chiếc điện thoại cũ kỹ của mình ra. Đầu tiên là chụp cho Nhất Chỉ Tự một bức ảnh toàn cảnh, sau đó là chụp cận cảnh một vài chi tiết đặc tả, rồi chụp cả cây Bồ Đề đang cố gắng "tìm đường chết" kia nữa. Hắn thậm chí còn chụp cho Độc Lang mấy tấm, sau đó Độc Lang lại phải chịu một trận đòn…
"Con chó ngu ngốc này, lần sau đi tiểu thì tránh xa ra một chút, đừng có đi ngay trước cổng chùa thế chứ! Bảo sao ta cứ thấy có mùi gì là lạ, hóa ra là do ngươi làm trò quỷ ở đây."
Phương Chính cầm một cành cây, rượt Độc Lang chạy muốn bở hơi tai…
Chạng vạng tối, Phương Chính lại một lần nữa nấu một nồi cơm. Một người một sói ăn no căng phồng cả bụng, sau đó hắn mới cầm điện thoại lên, đăng nhập vào ứng dụng chat!
Kết quả, hắn lại thấy có thêm mấy lời mời kết bạn nữa, lần này là của ba người Triệu Đại Đồng, Hồ Hàn cùng với Mã Quyên.
Lúc này Phương Chính mới vỗ trán một cái, rồi gửi cho Phương Vân Tĩnh một tin nhắn:
"Thí chủ, sao cô lại biết được tài khoản chat của bần tăng vậy?"
Phương Vân Tĩnh gửi lại một nhãn dán hình mặt cười tinh nghịch:
"Đại sư, thực xin lỗi ngài nhé, là tôi đã dùng chức năng quét tìm bạn bè ở xung quanh khu vực Nhất Chỉ Tự của anh đấy. Bây giờ có chức năng mới rồi, không cần online cũng vẫn có thể quét tìm được nha… Toàn bộ Nhất Chỉ Tự chỉ có một mình anh thôi, nên kết quả chắc chắn phải là anh rồi. Mà đại sư này, lúc nhỏ trông anh thật đáng yêu lắm nha.