Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 4: Khám Phá Thiên Cơ, Không Thể Lộ



Thiếu nữ còn lại, vẻ mặt tương đối điềm đạm, đeo mắt kính, dáng vẻ thanh tĩnh, tựa như người trong tranh vẽ, lắc đầu nói:

"Không nên nói như vậy, vẫn còn nhiều người tốt."

Nam sinh mặt dài, tay mân mê cây thập tự giá trên cổ, nói:

"Dẹp đi, giờ hòa thượng trong chùa toàn béo núc ních, mỡ muốn chảy ra ấy. Mà tôi cũng không tin Phật, tôi là con chiên của Chúa, đi đâu cũng có Chúa che chở."

Nam sinh mặt mụn nói:

"Được rồi, đứng trước cổng chùa người ta mà nói xấu thì cũng không hay. Tôi mệt rồi, muốn vào trong nghỉ ngơi một chút, mấy người có đi không?"

Nữ sinh hơi mũm mĩm ủng hộ:

"Hồ Hàn nói đúng, đã tới rồi thì vào xem đi."

Nam sinh mặt dài xuề xòa:

"Vậy thì vào thôi, nghỉ ngơi uống miếng nước, sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm dã ngoại. Cơm nước xong xuôi có thể cắm trại."

Nghe đến cắm trại, ăn cơm dã ngoại, mấy người trẻ tuổi lập tức phấn chấn hẳn lên.

Chỉ có điều, càng đến gần ngôi am, họ càng cảm thấy lòng mình lắng lại, sự phấn khích cũng dần dịu đi. Đến trước cổng, ai nấy đều bất giác hạ giọng, tiếng nói cũng nhỏ hơn.

Nam sinh mặt dài nhìn qua tấm biển:

"Nhất Chỉ am, quả đúng là ‘nhất chỉ chi địa’, nhỏ bằng ngón tay… Nhỏ hơn bất cứ nhà thờ nào mà tôi từng đến."

Nữ sinh điềm đạm khiển trách:

"Được rồi, biết cậu tin Chúa rồi. Đến địa phận của người ta thì bớt tranh luận đi."

Nam sinh mặt dài coi thường hừ một tiếng, rồi cũng đi theo.

Nữ sinh hơi mũm mĩm kéo tay nữ sinh điềm đạm, thì thầm:

"Vân Tĩnh, lạ thật đấy, từ lúc bước vào cổng am, tớ cảm thấy phiền muộn trong lòng tan biến hết. Cảm giác thật kỳ lạ, thật yên tĩnh, thật an tâm. Cứ như ở đây, mình có thể buông bỏ mọi muộn phiền vậy."

Phương Vân Tĩnh cũng thấp giọng đáp:

"Tiểu Quyên, tớ cũng thấy lạ. Sau khi vào đây, người nhẹ nhõm đi nhiều, dường như mọi ồn ào, náo động bên ngoài đều không thể vào tới. Điểm này, mấy cái vườn sinh thái tự nhiên cũng không có được."

Nam sinh mặt mụn tên Hồ Hàn nói:

"Chắc đây là tiên cảnh trong truyền thuyết rồi, không chừng lát nữa sẽ gặp được đại sư ấy chứ."

Nam sinh mặt dài chen vào:

"Hồ Hàn, cậu cũng đừng hùa theo Mã Quyên với Phương Vân Tĩnh. Nếu nơi này có đại sư, tôi mời cậu ăn cơm một tháng! Nếu phải nói, thì hẳn là do tâm lý con người tác động thôi. Người ta khi bước vào chùa chiền, nhà thờ… thường sẽ sinh lòng kính sợ, hoặc cảm thấy được thần linh che chở, tâm linh có chỗ dựa, nên không thấy phiền não nữa."

Mã Quyên cười hì hì trêu chọc:

"Ái chà! Triệu Đại Đồng, lời cậu nói cũng có lý phết nhỉ. Không ngờ leo núi một chuyến mà cậu lại thành triết gia rồi đấy."

Triệu Đại Đồng hơi ngẩng đầu:

"Tôi vốn là triết gia mà!"

Phương Chính cất giọng, cố gắng bắt chước dáng vẻ của Nhất Chỉ thiền sư và những gì thấy trên phim ảnh:

"A Di Đà Phật. Chào các vị thí chủ, bần tăng là trụ trì Nhất Chỉ am, pháp danh Phương Chính. Xin hỏi các vị có cần gì giúp đỡ không?"

Triệu Đại Đồng kêu lên một cách quái đản:

"Á? Anh là thiền sư ở đây á? Sao tôi thấy anh chẳng lớn hơn tôi là mấy? Còn là trụ trì nữa, chém gió phải không?"

Phương Vân Tĩnh vội kéo tay Triệu Đại Đồng:

"Triệu Đại Đồng, đừng vô lễ như vậy!"

Triệu Đại Đồng khinh khỉnh:

"Tôi có vô lễ đâu, chẳng lẽ lời tôi nói không phải sự thật à?"

Phương Chính nghe vậy, khẽ định nhíu mày thì đã nghe tiếng hệ thống vang lên:

“Là một trụ trì, một đại sư trong tương lai, không thể vì chút việc nhỏ mà lòng sinh bất mãn, phải học cách tha thứ, bao dung tất cả.”

Phương Chính thầm hỏi:

“Người ta nói như vậy, ta không được nhíu mày sao?”

“Không thể. Đây là tố chất cơ bản của một đại sư. Nếu ngươi nhất định muốn làm thế, độ hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ bị trừ điểm.”

Phương Chính thầm rủa:

“WTF! Ngươi uy hiếp ta đấy à!”

Hệ thống không đáp.

Phương Chính cố nén giận, thầm nhủ:

“Đừng tưởng ngươi có thể uy hiếp được ta!”

Nói xong, Phương Chính lại cố gắng niệm thầm: “Tâm như băng thanh, trời sập cũng không sợ…”

Rồi hắn hiền hòa nói:

"Đúng là bần tăng không hơn các vị là mấy tuổi. Thưa các vị thí chủ, bản am chỉ là một am nhỏ, chỉ có Phật đường và nhà này là mở cửa cho khách thập phương, mời các vị cứ tự nhiên."

Phương Chính nghĩ ngợi, còn định nói thêm một câu: “Có việc cứ gọi là được.”

Kết quả, hệ thống lập tức nhắc:

“Là một vị đại sư, ngươi nên được mọi người tôn kính, chứ không phải một tiểu sa di gọi thì đến, đuổi thì đi, không thể để mất thân phận của mình.”

Phương Chính đành bỏ ý định nói câu vừa rồi, quay người rời đi. Chỉ có điều, trong khoảnh khắc xoay người, hắn cảm thấy toàn thân khó chịu, không phải khó chịu với khách hành hương, mà là với cái hệ thống chết tiệt này! Cái này không được, cái kia cũng không xong, đúng là làm khó người ta mà!

Một giọng nữ truyền tới:

"Trụ trì, xin chờ một chút. Xin hỏi trong Phật đường thờ phụng vị Phật nào?"

Phương Chính lập tức dẹp bỏ vẻ khó chịu trên mặt, xoay người lại, nhìn Mã Quyên vừa hỏi, giọng ôn hòa:

"Trong am thờ phụng Quan Âm nương nương. Thí chủ còn điều gì thắc mắc không?"

Triệu Đại Đồng chen vào:

"Không còn, không còn, chúng tôi xem chút thôi. Tiểu hòa thượng, anh đi chơi đi."

Phương Chính thầm thấy lửa giận bốc lên, nhưng vẫn cố nhịn. Bởi vì hệ thống lại nhắc:

“Giới Nộ!” (Kiềm chế nóng giận)

Phương Chính thầm chửi:

“Con @#% nhà ngươi!”

Sau đó, hắn cố gắng dằn cơn hỏa khí xuống. Vừa định nói thì bỗng ngây người.

Một khung cảnh chợt hiện lên trong mắt hắn: Mã Quyên bước ra khỏi Phật đường, kết quả vừa bước chân đã vấp phải ngưỡng cửa, cả người ngã sấp xuống, đầu đập vào bậc thềm, máu chảy đầm đìa… Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng là họa huyết quang. Lại nhìn Mã Quyên lúc này, quả nhiên, ấn đường của cô có một vệt màu đỏ sẫm.

Phương Chính đang định lên tiếng thì hệ thống lại truyền lời:

“Thiên cơ có thể nhìn, nhưng không thể nói. Nếu không sẽ bị giảm thọ, lại còn bị liệt dương!”

Phương Chính sắp phát điên:

“WTF! Đậu xanh! Hệ thống, đồ khốn nhà ngươi!”

Hệ thống này đúng là quá làm khổ người ta. Nhưng lời vừa đến đầu môi, hắn lập tức nuốt trở vào, lặng lẽ nhìn về phía Mã Quyên:

"Thí chủ, vạn sự nên cẩn thận, hôm nay cô có họa huyết quang."

Triệu Đại Đồng mặt mày tím lại, xắn tay áo, để lộ cơ bắp, trông như sắp không kìm được cơn giận. Gã gằn giọng:

"Thằng hòa thượng thối tha, mày nói cái gì đấy? Có tin tao lập tức cho mày gặp họa huyết quang không?"

Phương Chính vừa muốn trợn mắt thì lại vội nhịn xuống. Với cái tính nhỏ nhen của hệ thống, chắc chắn nó sẽ không để hắn có bất kỳ biểu hiện nào làm xấu mặt một "đại sư". Hắn đành dứt khoát nén cơn giận, tâm bình khí hòa nhìn Triệu Đại Đồng, rồi lắc đầu nói:

"Lời nên nói đã nói, mời các vị cứ tự nhiên."

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Từ phía sau, Phương Chính vẫn có thể nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Mã Quyên:

"Hòa thượng này thật quá đáng! Ai đời lại đi nguyền rủa người ta như thế! Lúc nãy còn thấy đẹp trai, làm người ta cảm thấy an tâm, giờ nhìn lại, xem ra cũng chỉ là đồ lừa đảo!"

Triệu Đại Đồng nói oang oang, như thể cố tình cho Phương Chính nghe thấy:

"Tôi đã nói rồi, hòa thượng bây giờ toàn lừa bịp cả thôi! Lấy đâu ra bản lĩnh thật sự? Các cậu biết vì sao vừa rồi tôi muốn hắn biến đi cho nhanh không? Chính là vì không muốn tiếp xúc với hạng người như hắn… Các cậu không biết đâu, trước kia tôi có đi mấy cái chùa, hòa thượng trong đó toàn một phường như này! Toàn ba cái trò huyết quang tai ương để hù dọa người ta, sau đó lại dụ dỗ quyên tiền hương khói, thắp hương cầu phúc, cuối cùng chẳng phải cũng chỉ vì mục đích lừa tiền sao? Thằng khốn này cũng chỉ là loại chó đội lốt người, thực chất là một tên lừa đảo. Được rồi, giờ mọi người xem qua một vòng là được, nhanh rời khỏi đây thôi, ở đây tôi thấy không an toàn. Hoang sơn dã lĩnh mà có chùa miếu, không phải có quỷ thì cũng là hang ổ của bọn cuồng sát nhân…"

Rõ ràng là đang cố tình chọc tức Phương Chính!