Lão Tổ Lại Đang Luân Hồi

Chương 248



Chuyện của Trình Khiêm và Sở Ninh gây ra không ít ồn ào, Trình Ngôn Linh từng xây dựng hình tượng là thần tượng quốc dân, hội fan của anh phủ khắp tinh cầu. Sau khi chuyện tình cảm cá nhân của hai người bị phanh phui thì gần như bị toàn mạng xã hội công kích.

Trước làn sóng mắng chửi trên tinh võng, Trình Khiêm giữ im lặng, không nói một lời. Đợi đến khi cơn bão dư luận ban đầu lắng xuống đôi chút, cha Trình mới ra mặt.

Ông ta tuyên bố thẳng thừng rằng cuộc hôn nhân giữa trưởng tử Trình Ngôn Linh và Sở Ninh chỉ là do các bậc trưởng bối sắp đặt, nhưng hai người không hợp nhau. Người mà Trình Ngôn Linh thực sự yêu là Sở Y, đồng thời công khai một số "bằng chứng" chứng minh rằng anh từng nhiều lần đề nghị hủy bỏ hôn ước với Sở Ninh.

Cha Trình cũng không ngu ngốc, không một mực bôi nhọ Trình Ngôn Linh. Ông ta hiểu rằng với sức ảnh hưởng của Trung tướng Trình, nếu cứ cố tình bôi đen sẽ phản tác dụng, càng che càng lộ.

Những lời lẽ ấy quả thực đã khiến không ít cư dân mạng bị đánh lừa. Trung úy Sở Y đã đi theo Trung tướng Trình nhiều năm, là một Beta mạnh mẽ chẳng kém gì Alpha.

Khi trung tướng Trình còn sống, Sở Y luôn theo sát bên anh. Trên mạng sớm đã có lời đồn hai người có tình ý, nhưng vì Sở Y chỉ là một Beta nên tin đồn cũng không lan truyền mạnh mẽ.

Nếu Trình Ngôn Linh còn sống, có lẽ sẽ có người chỉ trích anh vì bỏ rơi một Omega quý giá để ở bên một Beta. Nhưng Trình Ngôn Linh đã "chết".

Người đã khuất thì mãi mãi dễ được tha thứ hơn người sống.

Sau khi bóp méo sự thật để "tẩy trắng" cho Trình Khiêm, cha Trình lại khóc than đau đớn vì mất đi trưởng tử, rồi tuyên bố luôn ngày tổ chức hôn lễ của Trình Khiêm và Sở Ninh. Một loạt hành động vừa trắng trợn vừa hèn hạ.

"Vô liêm sỉ!"

Sở Y chỉ xem được một nửa video thông báo bóp méo trắng đen của cha Trình liền ném luôn máy chiếu.

Cô ước gì Trình Ngôn Linh thật sự yêu mình. Nhưng nhân cách của trung tướng, cô hiểu quá rõ. Dù anh không yêu Sở Ninh thì khi đã có hôn ước, tuyệt đối sẽ không mập mờ với người khác.

Những lời cha Trình nói chẳng phải đang ngấm ngầm tố cáo trung tướng ngoại tình sao?

Hôn lễ?

Sở Y cười lạnh. Không làm rõ chuyện này mà còn đòi kết hôn? Mơ đi!!

Học viện Liên bang.

Điền Phi Sóc giận dữ đến mức nổi đóa, khiến các học viên xung quanh hoảng sợ tản ra hết.

"Hai tên đê tiện!"

"Phản bội Trình Ngôn Linh còn dám bôi nhọ anh ấy!? Nếu để các người toại nguyện, ông đây không còn là Điền Phi Sóc nữa!"

"Tôi đi với cậu." Tra Tây Kiết bất ngờ xuất hiện, giọng đầy kiên quyết.

Điền Phi Sóc lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, "Liên quan gì đến cậu?"

"Tôi tin tưởng thầy." Tra Tây Kiết trầm giọng nói.

"Thầy tuyệt đối không phải người vô trách nhiệm!"

Điền Phi Sóc cau mày nhìn anh ta một lúc, cuối cùng hừ một tiếng ngạo mạn, "Tùy cậu."

Khách sạn.

Bạch Kỳ đang chăm chú nghiên cứu món đồ nhỏ mà Hắc Thất để lại, còn Viên Tư thì trần như nhộng từ phòng tắm đi ra, thoải mái đi quanh phòng tìm quần áo mặc.

"Vị hôn thê cũ của cậu sắp cưới rồi, cậu có định chúc phúc không?" Viên Tư hỏi.

Bạch thượng thần ngẩng đầu liếc hắn một cái, ánh mắt dừng lại trên cơ thể trần truồng kia một giây, khóe môi cong lên cười khẽ, "Anh có gợi ý gì không?"

"Hai tấn vũ khí, cho nổ tung bọn họ ra hoa, thế nào? Vừa đẳng cấp vừa oách."

Nghe ra vị ghen trong lời nói, Bạch thượng thần không nhịn được cười thầm, "Ghen rồi?"

Viên Tư liếc nhìn y, không trả lời.

Thấy hắn nhanh chóng mặc quần áo, Bạch Kỳ không khỏi nhướn mày hỏi, "Ra ngoài?"

"Về nhà một chuyến."

Viên Tư quay đầu lại đứng trước mặt Bạch Kỳ, nhấn mạnh câu sau, "Trước khi trời tối nhất định sẽ quay lại."

Bạch Kỳ mỉm cười nhẹ nhàng khiến tim Viên Tư đập loạn, nhưng ngay lúc hắn đến gần lại bị một cước tàn nhẫn đá văng ra.

"Anh có về hay không cũng vậy, bản thần không thiếu người thay thế."

"..." Viên Tư.

Một câu "người thay thế" khiến Viên Tư sầm mặt lại. Nếu là trước đây chắc đã đè người ra giải quyết ngay rồi, nhưng hôm nay...

Viên Tư để lại một câu "Quay lại rồi tính sổ với cậu" rồi rời đi.

Nhìn bóng dáng Viên Tư biến mất ngoài cửa, ánh mắt Bạch Kỳ dần sâu thẳm, trong lòng như bị kéo xuống đáy.

Từ ngày Viên Tư lén rút một ống máu lúc y ngủ mê, hành vi của hắn bắt đầu có phần kỳ quặc. Hành tung bất định, thỉnh thoảng mất tích. Chắc chắn đang giấu y làm chuyện gì đó.

Bạch Kỳ không lo hắn có gan "cắm sừng" mình, nhưng bị giấu giếm thì thật sự không dễ chịu chút nào.

Bạch thượng thần lại một lần nữa nhớ tới cái tốt của Hắc Thất. Nếu có công nghệ cao của con trai mình, tra ra Viên Tư đang giấu điều gì cũng không khó.

Ngày cưới của Trình Khiêm và Sở Ninh được định rất gần, hai nhà mưu tính chẳng ngoài việc dựa vào sức mạnh hoặc tài lực của nhau để củng cố địa vị.

Nhờ việc "tẩy trắng" trước đó, tuy hôn lễ của hai người không nhận được nhiều lời chúc phúc nhưng ít nhất cũng không còn làn sóng mắng chửi.

Trụ cột của nhà họ Trình là Trình Ngôn Linh tuy đã "ngã xuống", nhưng lạc đà chết đói vẫn to hơn ngựa, nhà họ Trình đã bao trọn cả một tòa nhà để tổ chức hôn lễ, rất hoành tráng, nể mặt nhà họ Sở.

Hôm nay, tiệc cưới có người vui, có người buồn, chắc chắn sẽ không yên bình.

Trong một căn phòng trong tòa nhà.

Cha Trình không mời mà vào, đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Trình Khiêm vẫn chưa thay đồ liền lập tức sa sầm mặt.

"Giờ nào rồi!? Còn không mau thay quần áo!"

Trình Khiêm ngồi quay lưng về phía cửa, trước gương, trong tay cầm một chiếc huy hiệu kim loại trắng tinh xảo, đối mặt với lời quở trách mà chẳng buồn đáp lại.

"Đây là món quà anh cả tặng tôi khi tôi mười tuổi, là phần thưởng chiến thắng trong một cuộc thi bắn súng của anh ấy."

Khóe miệng Trình Khiêm mang theo một nụ cười kỳ quái, như bị ma ám, lẩm bẩm một mình. (Vc hơi sợ ông cố này nha)

"Hôm đó là sinh nhật tôi, tôi đạt hạng nhất toàn viện trong kỳ thi cuối kỳ. Tối hôm đó, lần đầu tiên anh ấy cười với tôi."

"Anh ấy nói: Làm tốt lắm."

"Cha và mẹ kết hợp vì d.ục v.ọng rồi sai lầm sinh ra tôi. Mẹ thì giỏi tính toán, cha thì ích kỷ, từng ngày sống như đang lún trong bùn lầy, khiến tôi cảm thấy ghê tởm."

"Tôi chán ghét tất cả, bao gồm cả bản thân mình—không ra Alpha, cũng chẳng phải Beta."

"...Chỉ có anh ấy, tôi ngưỡng mộ, tôn kính, đến mức không cam lòng cả đời chỉ ngước nhìn, mà một lòng muốn trở thành anh ấy." Trình Khiêm cười nhếch mép, ánh mắt cuồng loạn.

"Nhưng các người đã hủy hoại tất cả."

"Các người sinh ra tôi là một Alpha không do gen tự nhiên, rồi lại vì sĩ diện mà thay đổi gen đã định của tôi, khiến anh ấy hoàn toàn chán ghét tôi."

"Trước kia anh ấy chỉ là phớt lờ sự yếu đuối của tôi, nhưng sau này trong mắt anh, tôi chỉ là một kẻ tạp chủng gen hỗn loạn."

"Kể từ đó, anh không nhìn tôi thêm một lần nào nữa."

Trình Khiêm lảm nhảm như kẻ điên loạn khiến sắc mặt của cha Trình vô cùng khó coi.

"Câm miệng! Hôm nay là ngày trọng đại quyết định tương lai của nhà họ Trình, mày dám làm loạn thì..."

Lời quở trách bị ngắt giữa chừng.

Cha Trình cúi đầu, không tin vào mắt mình—một vũ khí kim loại sắc nhọn đã đâm xuyên ngực ông, nghiền nát trái tim.

"Mày..."

Trình Khiêm quay đầu lại, nở nụ cười quái dị: "Tang lễ hôm nay được ông chuẩn bị rất long trọng, rất xứng với ông đấy."

"An nghỉ đi."

Tiệc cưới hôm nay được tổ chức rất linh đình, khách mời cũng toàn nhân vật quyền thế. Có người đến để nể mặt cố quân trưởng Trình, có người thì dòm ngó cơ nghiệp đang lung lay của nhà họ Trình, chẳng ai thật lòng.

Trình Khiêm mang nụ cười lịch thiệp, ứng xử khéo léo giữa đám khách, phong thái tao nhã khiến không ít người có ấn tượng tốt.

Mẹ Trình nhìn quanh không thấy cha Trình đâu, bèn hỏi Trình Khiêm, ánh mắt hắn lạnh lùng nhưng miệng vẫn cười tươi.

"Không rõ lắm, con sẽ lập tức sai người đi tìm."

Thấy Trình Khiêm ra lệnh tìm người, mẹ Trình lầm bầm vài câu tỏ vẻ không hài lòng.

"Hôm nay em gái tôi kết hôn, làm chị mà không được tới sao?!"

Tiếng ồn ào từ cửa vang lên, chỉ thấy Sở Y – trong bộ quân phục oai phong, tay cầm súng – sải bước đi vào.

Sự xuất hiện của Sở Y gây nên không ít xôn xao. Mẹ Trình lập tức đổi sắc mặt, "Cô Sở, cô làm gì vậy!?"

"Dự đám cưới!" – Sở Y đáp thẳng thừng.

Mẹ Trình định nổi nóng gọi người, bị Trình Khiêm ngăn lại, cậu ta bước lên nói: "Nhìn dáng vẻ Trung úy Sở không giống như tới mừng cưới."

Khí thế sát khí bừng bừng kia, đúng là đến phá đám.

"Tiệc thì vẫn dự, nhưng trước tiên chúng ta phải làm rõ một số chuyện." Sở Y đặt súng lên bàn, kéo ghế ra ngồi phịch xuống.

"Không lâu trước nhà họ Trình công bố rằng quân trưởng từng yêu tôi, thậm chí vì tôi mà từ hôn với Sở Ninh. Là người trong cuộc, kẻ chen ngang như tôi sao lại không biết?"

"Một Alpha mạnh mẽ lại từ bỏ một Omega quý giá để chọn một Beta không thể sinh con. Vậy thì tô, một Beta còn khiến Alpha yêu mến và si mê hơn cả Omega, có nên tự hào vì sức quyến rũ của mình không?"

"Trung úy Sở..."

"Các người nói quân trưởng yêu tôi, còn Sở Ninh và cậu Trình Khiêm đây thì yêu nhau từ lâu."

"Quân trưởng là Alpha mạnh nhất hành tinh, còn cậu chỉ là một Beta được cải tạo thành Alpha."

"Một Omega như Sở Ninh lại bỏ quân trưởng để yêu cậu? Cô ấy bị điên rồi à?"

Cả hội trường xôn xao.

Trình Khiêm là Alpha cải tạo từ Beta!?

Thay đổi gen là hành vi bị pháp luật nghiêm cấm, sơ sẩy là chết. Nhà họ Trình to gan thật!

"Là chị gái của Sở Ninh, tôi biết rõ cô ấy rất khỏe mạnh. Không bệnh tật gì thì chỉ còn là thật lòng yêu."

"Dù sao thì, quân trưởng mạnh mẽ nhưng không hiểu phong tình, sao sánh được với người tình dịu dàng bên cạnh ngày đêm ân cần săn sóc?"

"Sở Y!!" – Mẹ Trình tức đến nỗi hai mắt tối sầm, hét to chói tai.

"Cô... Cô quá đáng lắm rồi! Người đâu! Người đâu——"

"Mau bắt..."

"Đông vui quá nhỉ, xem ra tôi đến hơi trễ rồi."

Điều cắt ngang tiếng la hét của mẹ Trình chính là sự xuất hiện của Điền Phi Sóc cùng Tra Tây Kiết tại lối vào.

Thấy Điền Phi Sóc đến, Trình Khiêm lập tức hiểu ngay: "Lại thêm một kẻ đến gây sự."

"Trung úy Sở." – Điền Phi Sóc chào hỏi.

Ấn tượng của Điền Phi Sóc về Sở Y vẫn luôn tốt – trong mắt cậu, một người có năng lực thì dù là Alpha, Beta hay Omega, đều xứng đáng được tôn trọng.

Sở Y tuy chỉ là một Beta bình thường, nhưng so với cái gọi là "Omega" kia thì thuận mắt hơn nhiều.

"Trình Ngôn Linh và Sở Ninh đính hôn là chuyện ai cũng biết. Giờ đơn phương hủy hôn, các người chỉ nói vài lời là xong sao?"

"Chuyện giữa ba người Trình Ngôn Linh, Sở Ninh và Sở Y mà chỉ nói miệng thì chẳng có gì đáng tin. Dựa vào vài đoạn video mờ mịt với mấy tin nhắn lộn xộn mà đòi lật mặt sao? Đang nghĩ gì thế?"

Vào chế độ "khẩu chiến", Điền Phi Sóc không hề lép vế.

"Anh muốn đính hôn với Sở Ninh? Được thôi, nhưng có vài chuyện cần phải nói rõ."

"Trong mối quan hệ này, người không có trách nhiệm không phải là Trình Ngôn Linh, mà là các người—vô liêm sỉ mà tư thông!"

"Trình Ngôn Linh chết rồi!! Cậu ta và Sở Y có tình cảm hay không, ai nói rõ được?" – Mẹ Trình tức tối.

"Chưa thấy người sống, chưa thấy xác chết!" – Điền Phi Sóc lạnh lùng.

"Nói cho chính xác thì là mất tích!"

"Bất kể Trình Ngôn Linh hiện thế nào, nhưng chưa bao lâu sau khi anh ta gặp chuyện, vị hôn thê cũ đã vội kết hôn với em trai anh ta. Như thế... chẳng phải quá khó coi sao?" – Tra Tây Kiết cũng phụ họa.

Điền Phi Sóc không buồn tranh luận thêm với mẹ Trình, liếc mắt nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi với giọng thô bạo:

"Sở Ninh đâu? Cô ta không phải là nhân vật chính sao?"

"Phu nhân!!"

Một người hầu mặt tái nhợt, hoảng loạn chạy từ trên lầu xuống, vấp ngã mấy lần, nói năng lắp bắp không đầu không đuôi:

"Cô Sở... cô... cậu Trình..."

Lời lắp bắp của người hầu không ai hiểu rõ, nhưng ai nấy đều biết là đã có chuyện xảy ra. Sở Y lập tức lấy lại tinh thần, quyết đoán lao thẳng lên lầu. Điền Phi Sóc và Tra Tây Kiết bám sát theo sau, ngay sau đó là đám đông khách mời ùa lên.

Trong mắt Trình Khiêm lóe lên một tia sáng u tối, hắn cũng nhanh chóng đi theo.

Thế nhưng, khi đang bước lên cầu thang, ánh mắt vô thức lướt qua đám đông hỗn loạn phía dưới khiến cậu khựng lại. Cậu như vừa trông thấy Trình Ngôn Linh.

Trình Khiêm nhắm mắt lại một lúc, rồi mở mắt ra nhìn kỹ—nào còn thấy bóng dáng Trình Ngôn Linh?

Ngày nghĩ đêm mơ, chỉ là ảo giác?

Sở Y xông lên, một cước đá tung cửa phòng, không khí lập tức ùa vào kéo theo một mùi tanh nồng nặc của máu.

Trong căn phòng hỗn loạn, cha Trình máu me đầy mình, gục mặt xuống đất trong trạng thái kinh hoàng, đã tắt thở từ lâu. Sở Ninh thì đang quỳ cạnh xác, mổ bụng xẻ ngực ông ta ra—làn da xám xịt cho thấy cô ta đã không còn là con người nữa.

"A——!!"

Tiếng hét thất thanh vang lên từ đám đông phía sau.

"Cô ta là... xác sống!!"

Sở Ninh như bị tiếng hét kéo về thực tại, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn đám người đứng trước cửa.

Chốc lát sau, dường như cô đã hiểu được phần nào tình hình và bản thân mình đang trong hoàn cảnh gì. Ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ và hoang mang.

Đứng giữa đám đông, Trình Khiêm nhìn chăm chăm vào Sở Ninh trong phòng, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng trong mắt lại là sự lạnh lùng tột độ và niềm vui sướng khi âm mưu thành công.

Anh à, anh thấy rồi chứ?

Đây chính là người cha như con đỉa hút máu anh không ngừng, và người đàn bà không biết liêm sỉ lúc nào cũng mơ chiếm lấy anh—anh xem bọn họ giờ đây thật đáng ghê tởm, xấu xí đến chừng nào.

Họ đáng lẽ phải biến mất khỏi thế giới của anh từ lâu rồi!

"Bùm bùm——"

Tiếng nổ vang lên tứ phía, sóng xung kích làm vỡ kính, đá vụn bay loạn, khiến nhiều người bị thương. Vô số xác sống từ trong phòng, thang máy, ngoài cửa sổ tràn vào, tiếng la hét thảm thiết lập tức bao phủ cả tòa nhà.

Trên con phố phồn hoa:

Bạch Kỳ đã cải trang, bình thản bước đi giữa đám đông. Y vừa mới lén tham dự lễ cưới của Trình Khiêm và Sở Nịnh, dù sao cũng là em trai và vị hôn thê cũ của nguyên chủ mà.

Chỉ là chưa kịp ra tay, đã bị Sở Y và Điền Phi Sóc "xử lý hộ", cho y xem một vở kịch hay.

Thấy chẳng còn thú vị gì, Bạch Kỳ rời đi giữa cơn hỗn loạn. Nhìn thế trận của Sở Y và Điền Phi Sóc chẳng khác gì muốn "quét sạch", y ở lại cũng chẳng có tác dụng.

Đồng minh bên mình quá mạnh, đến cơ hội thể hiện cũng không có. Lễ cưới của nhà họ Trình lần này... đúng là vui thật.

"Bộp!"

Một cậu thiếu niên cúi đầu bước nhanh va mạnh vào Bạch Kỳ, do vóc dáng thấp nên đầu cậu đập thẳng vào ngực anh.

"Xin lỗi." – cậu thiếu niên buột miệng xin lỗi.

Bạch thượng thần ngẩn người.

Theo tiếng nói, y cúi xuống nhìn khuôn mặt cậu. Vốn luôn giữ được bình tĩnh trước mọi chuyện, sắc mặt của Bạch thượng thần bỗng trở nên hỗn loạn.

Khi thì tái xanh, khi thì trắng bệch.

"...Thằng con ngu ngốc?"