Lão Tổ Lại Đang Luân Hồi

Chương 280



Mọi việc cần giải quyết gần như đã xong, dù còn quyến luyến nhưng nhóm Vu Trường Ương cũng phải trở về Thượng giới.

Thần thì không thể ở lại Hạ giới quá lâu, đó là quy luật tự nhiên của Thiên đạo, nếu không sẽ làm rối loạn quy tắc của hai giới.

Vu Trường Ương và mấy người kia tuy không nỡ rời nhóc đáng yêu Bạch Kỳ Quỳnh, nhưng thấy họ cứ quấn lấy nhau, Bạch Kỳ liếc mắt khinh bỉ rồi đá cho mỗi người một cái.

"Về nhanh đi, chuẩn bị đón tân thần đi."

Hạ giới không thiếu những hậu bối có thiên phú cao, nay Linh mạch Diệu Hoang đã phục hồi còn mạnh hơn trước, có lẽ chẳng bao lâu sẽ có tu giả phi thăng lên Thượng giới. Với dòng máu mới được tiếp thêm, Thượng giới chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn nhiều.

Nam Quân, người vừa dạo chơi mấy ngày ở Hạ giới, cũng phải trở về. Dù với bản lĩnh của hắn, việc che giấu thiên đạo để ở lại thêm một thời gian không phải chuyện khó, nhưng có quá nhiều thần ở lại sẽ làm mất cân bằng giữa hai giới. Hắn phải nhường chỗ cho Cấu Thầm và Tiểu Bạch.

Trước khi đi, Nam Quân ném cho Thương Quân Khâm một miếng ngọc bội màu đỏ.

"Ta sẽ chờ ngươi ở Thượng giới." =))))

"Sau khi ngươi phi thăng, cứ mang tín vật này đến Phượng Hoàng Phủ trên núi Vạn Đồng tìm ta, đừng để mất đấy."

Thương Quân Khâm cầm lấy miếng ngọc đỏ mà mơ hồ chẳng hiểu gì. Khi Bạch Kỳ đi ngang qua, y vỗ nhẹ vai hắn, khẽ nói: "Giữ lại đi, không có hại gì đâu."

Dù không hiểu ý nghĩa của ngọc bội, Thương Quân Khâm vẫn rất tin vào lời của lão tổ nên đã cẩn thận giữ ngọc bên người.

Bạch thượng thần cúi đầu bật cười, rồi thở dài cảm thán.

Hồn ngọc rất quý giá, được luyện từ thần hồn của phượng hoàng đã chết.

Ngày đầu tân thần phi thăng Thượng giới thường rất gian nan, nhưng nếu có hồn ngọc, sau này Thương Quân Khâm sẽ mang mác Phượng Hoàng Phủ, chẳng ai dám động vào.

Hành động của Nạp Quân đã nói rõ: hắn đã để mắt đến linh căn thiên phú của Thương Quân Khâm .

Linh căn cấp thần dù ở Thượng giới cũng rất hiếm thấy. Nếu không phải Bạch Kỳ tự biết bản thân không đáng tin, y cũng đã có ý định thu nhận Thương Quân Khâm rồi.

Dù Nam Quân tặng hồn ngọc có mang tư tâm, nhưng sau này khi Thương Quân Khâm phi thăng, chắc chắn sẽ khiến các thế lực tranh nhau giành giật. Nam Quân nhận lấy hắn cũng coi như là bảo vệ hắn – hai bên đều có lợi.

Còn việc sau khi phi thăng, Thương Quân Khâm có đồng ý vào Phượng Hoàng Phủ hay không thì Bạch Kỳ không quan tâm, dù có ầm ĩ một trận cũng không sao, miễn là y có thể bảo toàn tính mạng cho hắn là được.

Vu Trường Ương, Vu Trường Đồ, Đỗ Tứ Kiệu, Cô Tuất và Nam Quân đều đã quay về, không có bọn họ, yêu giới lập tức trở nên vắng vẻ hơn hẳn.

Bạch Kỳ Quang chỉ chú tâm vào tu luyện, Bạch Kỳ cả ngày quấn lấy Cấu Thầm, chẳng ai chơi với Bạch Kỳ Quỳnh, khiến nhóc nhàm chán đến mức chẳng buồn ngó ngàng tới dị bảo trân kỳ nữa.

Buồn chán suốt mười ngày, Bạch Kỳ Quỳnh cuối cùng không chịu nổi nữa, liền lén dụ dỗ cánh tay phải của Thương Quân Khâm là Long Nghiêu đi theo.

"Long Nghiêu, chúng ta đi chơi ở Nhân giới... khụ! Đi lịch luyện ở Nhân giới đi, được không?"

Long Nghiêu nghe vậy ngẩn người, rồi hỏi lại: "Vương thượng và lão tổ có biết không?"

"Bọn họ ai cũng bận rộn, đâu có thời gian quản ta? Chúng ta không đi lâu, sẽ về sớm thôi." Dứt lời, liền kéo Long Nghiêu còn đang ngơ ngác đi mất.

Long Nghiêu xưa nay trung thành, chưa từng làm gì trái ý vương thượng, giờ bị Bạch Kỳ Quỳnh kéo đi kiểu "điên rồ" như vậy, đành lén báo cho Thương Quân Khâm một tiếng.

Việc liên quan đến Bạch Kỳ Quỳnh thì Thương Quân Khâm không dám tự quyết, tất nhiên phải nói với Bạch Kỳ. Kẻ vô tâm như Bạch Kỳ nghe xong trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Ra ngoài lịch luyện cũng tốt."

"Long Nghiêu bên cạnh ngươi tu vi không tệ, có hắn theo thì chắc không xảy ra chuyện gì lớn."

Huống chi, Bạch Kỳ Quỳnh là một tiểu phú hào, bảo vật trong người đủ để giữ mạng nơi Hạ giới.

Long Nghiêu, người cùng Bạch Kỳ Quỳnh bỏ nhà đi, khi nhận được lệnh từ vương thượng thì ngớ người luôn.

Bạch Kỳ Quỳnh là con trai của lão tổ Vô Cưu, ra ngoài lịch luyện đầy rẫy rủi ro, nếu vì hắn bảo vệ không chu đáo mà xảy ra chuyện thì biết ăn nói sao!

Vương thượng, ngài hại thuộc hạ quá đáng rồi đó!

Yêu giới.

Bạch Kỳ Quang nằm giữa vạt hoa trên vách núi gãy, tận hưởng những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, ánh mắt sâu thẳm dán vào viên đá màu vàng trong tay phải.

Viên đá vàng ấy là tinh hạch của Lâm Cẩn Diệp, là do chính tay hắn moi ra từ đầu của Lâm Cẩn Diệp.

Lâm Cẩn Diệp yêu Bạch Kỳ Quang, dù tình yêu ấy nhiều chấp niệm hơn chân tình, nhưng Bạch Kỳ Quang lại không yêu hắn.

Bạch Kỳ Quang không phải con người, dù đã có trí tuệ, cảm xúc và thân xác con người, hắn vẫn chưa thật sự hiểu được thất tình lục dục của nhân loại.

Nhưng không thể phủ nhận, cái chết của Lâm Cẩn Diệp đã để lại một vết khắc sâu trong lòng hắn — nếu đó là mục đích của hắn, thì hắn đã thành công rồi.

Trong khu sân nhỏ đầy hoa hợp hoan.

Trên bàn trải một tấm bản vẽ cấu trúc phân giải của chiến hạm vũ trụ, Bạch Thượng Thần đang xắn tay áo nghiên cứu rất nghiêm túc. Y dự định dùng vật liệu từ giới tu sĩ để chế tạo một phiên bản nâng cấp, chờ ngày trở lại Thượng giới sẽ làm chói mắt đám thần trên ấy.

"Cha ơi." — Bạch Kỳ Quang đến.

Đang đau đầu vì một cấu trúc nào đó, thấy có người chuyên môn đến, Thượng thần Bạch lập tức cầu cứu: "Lại đây, con trai, mau xem chỗ nào sai này."

Bạch Kỳ Quang bước tới giải đáp thắc mắc cho hắn, sau khi hiểu ra, Bạch Kỳ lại tiếp tục nghiên cứu, không quên hỏi một câu: "Có chuyện gì à?"

"Ta..." — Bạch Kỳ Quang ấp úng — "Ta muốn trở về."

"Về đâu..." — Bạch Kỳ dừng bút, sững người.

Thấy Cha rác như bị ấn nút tạm dừng, Bạch Kỳ Quang vội vàng giải thích: "Chỉ là trở về nhìn một chút thôi, ta sẽ quay lại mà. Nơi đó..."

"Cần ta giúp không?" Bạch Kỳ đặt bút xuống, ánh mắt ôn hòa nhìn hắn hỏi.

Bạch Kỳ Quang ngẩn ra một lúc, rồi lắc đầu, nhưng lại vội vàng gật đầu.

"Ta sẽ tạm thời rời khỏi thân thể này, giống như lúc trước ngươi dùng thần hồn để nhảy không – thời gian, đến một thế giới khác, sau đó tìm kiếm một thân thể phù hợp để trú ngụ."

Bạch Kỳ nghe xong liền hiểu ngay, lập tức đáp, "Ta sẽ trông giúp thân thể ngươi."

Mũi Bạch Kỳ Quang cay xè, cúi đầu không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình lúc này.

"Cảm ơn."

Khi bản thân rơi vào tuyệt cảnh, khốn cùng và bất lực nhất, hắn thật may mắn vì đã gặp được Bạch Kỳ.

"Nhớ giữ an toàn, ta đợi ngươi quay lại." Bạch Kỳ dịu dàng nói.

Sau khi đồng ý yêu cầu của Bạch Kỳ Quang và tiễn cậu rời đi, Bạch Kỳ cầm bút trở lại, nhưng nhìn bản thiết kế trên bàn thì lòng không thể nào tĩnh lại được nữa.

Cấu Thầm từ trong phòng bước ra, tự nhiên lấy cây bút suýt bị bóp gãy khỏi tay Bạch Kỳ, thuận tay rót cho y một chén trà.

Bạch Kỳ nhíu mày, thả tay áo đang xắn cao xuống, nhận lấy trà Cấu Thầm đưa.

"Cấu Thầm, ta thật sự đã già rồi sao?"

"..." Vị tôn thượng có tuổi đời hơn Bạch Kỳ gấp N lần im lặng trước sự nghi ngờ bản thân của Bạch Thượng Thần.

Khi nói ra câu này, y có từng nghĩ đến cảm nhận của người khác không?

"Nuôi lớn lâu như vậy, nếu nó chết ở bên ngoài thì biết làm sao đây?" Bạch rác rưởi than thở như một ông bố già đang lo lắng cho con mình.

Thấy Bạch Kỳ nghĩ quá xa, Cấu Thầm cũng đành bất lực, "Dù sao thì nó cũng tu luyện mười mấy năm, nếu ngay cả phàm nhân cũng không đối phó được, sống cũng chẳng có ích gì."

Bạch Thượng Thần tự biết mình lo hơi nhiều, liền lắc đầu xua tan những suy nghĩ lộn xộn.

Ban đầu Bạch Kỳ định cùng Cấu Thầm chọn ngày quay về Thượng giới, dù gì thần ở lại Hạ giới quá lâu cũng dễ gây ra phiền toái không cần thiết, nhưng bây giờ e là chưa thể đi được.

"Ở lại Hạ giới thêm một thời gian vậy." Bạch Kỳ nói.

"Vì để bảo vệ thân thể cho đứa ngốc nhà ta mà ta cũng đã tốn không ít công sức, nếu để bọn sói hoang nào đó tha đi gặm thì phiền lắm."

"Nghe em hết."

Khi ở cùng Bạch Kỳ, phần lớn chuyện đều do y quyết định, không phải vì Bạch Kỳ độc đoán, mà bởi những chuyện khiến Cấu Thầm để tâm vốn rất ít.

Bạch Kỳ uống cạn trà trong chén, lại trải bản thiết kế ra chuẩn bị tiếp tục xem.

"Em đã giải trừ khế ước với Kỳ Quang rồi chứ?" Cấu Thầm bất chợt hỏi.

Bạch Kỳ nghi hoặc nhìn hắn, "Có vấn đề gì sao?"

"Ngươi định để nó mãi mãi ở trong cơ thể ngươi sao?" Giọng điệu Cấu Thầm đầy vị chua, Bạch Kỳ làm sao không nhận ra được sự ghen tuông ấy?

Tầm quan trọng của thần hồn thì tu giả nào cũng biết rõ, chỉ cần thần hồn không tan, thì có thể tái sinh vô số lần. Ở Thượng giới, thần hồn càng là điều cấm kỵ của mỗi vị Thượng Thần.

Bạch Kỳ và Bạch Kỳ Quang liên kết hồn thể, chia sẻ mọi bí mật, loại thân mật này đến Cấu Thầm cũng chưa từng có, thử hỏi hắn làm sao không ghen?

Bạch Kỳ tuy hiểu Cấu Thầm đang ghen, nhưng y lại không định chiều theo hắn, "Cũng không hẳn là không thể."

"..." – Cấu Thầm.

"Bản Thượng Thần từ trước đến nay rộng lượng, chuyện nhỏ này có gì phải để tâm."

"Ta để tâm!" – Cấu Thầm giận dữ.

"Ta mới không quan tâm ngươi có để tâm hay không." – Bạch Thượng Thần thường ngày lấy việc trêu ghẹo Cấu Thầm làm thú vui.

Về khoản đấu khẩu, vốn từ của Cấu Thầm ít đến đáng thương, lần nào cũng thua thảm dưới miệng lưỡi của Bạch rác rưởi, nhưng sau mỗi lần thua, hắn lại tìm lại vị trí của mình bằng thực chiến.

Lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Sau khi nhận được sự ủng hộ của Bạch Kỳ, Bạch Kỳ Quang đã xác định được vị trí tinh cầu Karan trong vũ trụ hư không.

Nhìn chằm chằm vào tinh không mênh mông trên màn hình toàn tức, vào ngôi sao xanh thẳm kia, Bạch Kỳ Quang vẫn chưa xuất phát ngay.

Từ khi quen biết Bạch Kỳ và bắt đầu con đường tự cứu mình, có thể chỉ là một vòng luân hồi nhỏ trong vũ trụ, nhưng với Kỳ Quang, đã là cả ngàn năm. Rất nhiều người và chuyện đã gần như bị chôn vùi sâu trong cơ sở dữ liệu ký ức.

"Dư Trạch..."

Bạch Kỳ Quang thầm gọi một tiếng trong lòng.

Khi bản thân vẫn còn chỉ là một chuỗi dữ liệu bình thường trong một cỗ giáp máy, Dư Trạch đã là chủ nhân của hắn. Có lẽ vì có tâm lý phụ thuộc như chim non, nên Dư Trạch luôn là người đặc biệt với hắn, cho dù sau này hắn đã có được trí tuệ độc lập.

Cái chết của Dư Trạch là một nỗi day dứt trong lòng Bạch Kỳ Quang.

Dư Trạch từng là một trung tướng của quân đội Liên bang, tiền đồ rộng mở. Thế nhưng về sau lại vì hắn mà phải lưu vong giữa vũ trụ, cuối cùng bỏ mạng. Nếu không có hắn, Dư Trạch chắc chắn đã có một tương lai rực rỡ.

Hắn hít sâu một hơi để đè nén cảm xúc trong lòng, rồi nằm xuống giường.

"Cha rác rưởi, con xuất phát đây."

Sau khi để lại câu nói ấy, Kỳ Quang liền rút ra hồn thể, bắt đầu nhảy qua không gian và thời gian.

Giữa hư không bao la và tĩnh mịch, Bạch Kỳ Quang dựa vào vị trí đã xác định mà tiến bước. Trước đây hắn luôn đi cùng Bạch Kỳ, nhưng lần này chỉ có một mình, khiến hắn không khỏi cảm thấy không quen.

Bạch Kỳ Quang thở dài, quả nhiên khi con người sống lâu trong môi trường an nhàn, đến lúc phải một mình đối mặt hiểm nguy lại dễ trở nên bối rối.

Mải mê quan sát đường đi để tránh lạc vào không gian khác, Bạch Kỳ Quang không phát hiện ra một luồng ánh sáng âm u đang lặng lẽ tiến đến gần, bám theo hắn mà không phát ra một tiếng động nào.

Luồng sáng ấy theo hắn đến tiểu thế giới được định vị, cuối cùng cũng nhảy vào khe nứt không gian vừa mở ra.

Ma giới.

Hoàng cung.

Trong một khu vườn yên tĩnh của phân điện, một nam nhân mặc áo bào gấm tím sẫm đang tưới nước suối linh khí cho một đóa huyết vi hoa vẫn chưa nở.

Cung điện rộng lớn tĩnh lặng như tờ, ngoài người đàn ông ăn mặc hoa lệ kia thì không thấy ai khác, cũng chẳng nghe thấy tiếng động nào.

Đột nhiên—

Một tiếng bước chân vội vã vang lên, một binh sĩ Ma tộc xuất hiện trong vườn, dừng lại cách người đàn ông kia mười bước.

"Điện hạ, Ma hoàng bệ hạ đã trở về."

Người đang chăm sóc huyết vi hoa dừng tay, quay đầu lại — chính là Lận Du Thảo.

Hắn đã thay đổi rất nhiều. Khí chất thu liễm, vẻ mặt lạnh lùng như băng, ánh mắt đỏ máu âm u ma mị nhưng không có tiêu điểm — hắn đã mù.

Lận Du Thảo không trả lời, chỉ lạnh lùng rời khỏi vườn.

Hắn đi thẳng vào chính điện của hoàng cung, đứng giữa đại điện, hành lễ với người đang ngồi trên ngai vàng cao nhất.

"Phụ thân."

Lúc trước, Thương Quân Khâm từng phái người bảo vệ Lận Du Thảo đến yêu giới, quá trình rất gian truân.

Yêu giới vốn thô lỗ, hỗn loạn, không có quy củ, điều này khắp đại lục Diệu Hoang đều biết. Ma tộc thì khác, cách cai quản của họ giống với nhân tộc, giống như một quốc gia.

Ma tộc rất bài ngoại, đặc biệt là với yêu tộc. Một nhóm yêu tộc rầm rộ tiến vào, chắc chắn sẽ gây chuyện.

Người chịu trách nhiệm hộ tống là Long Nghiêu, vừa phải ứng phó Ma tộc, vừa tìm cách chữa trị cho Lận Du Thảo. Vì những hiểu lầm và rắc rối, cuối cùng làm kinh động đến Ma hoàng, và cả nhóm bị bắt.

Tưởng rằng sẽ dẫn đến xung đột giữa hai giới, ai ngờ sau khi Ma hoàng gặp được Lận Du Thảo, mọi chuyện rẽ ngoặt bất ngờ, từ tình thế gươm giáo căng thẳng thành cảnh tượng cha con nhận lại nhau đầy cẩu huyết.

Hóa ra năm xưa, Ma hoàng từng cải trang thành một tu sĩ bình thường, đến nhân giới, nảy sinh tình cảm với một người, rồi có với nhau một đứa con. Nhưng lúc đó Ma giới xảy ra nội loạn, hai người bị chia cắt. Mẫu thân của Lận Du Thảo đã dùng tính mạng phong ấn huyết mạch của hắn để tránh truy sát, sau đó được Thao Vân cứu.

Ma hoàng tưởng mẹ con họ đã chết từ lâu, không ngờ Lận Du Thảo còn sống. Điều này khiến ông vô cùng vui mừng, và Long Nghiêu lại vô tình bán cho ông một món ân tình lớn.

Ma hoàng chữa thương, khôi phục linh căn, phá phong ấn huyết mạch cho hắn.

Việc giải phong ấn giúp Lận Du Thảo trở thành một ma tộc thực sự, nhưng lại khiến hắn bị mù.

Từ một đệ tử bình thường của tông môn nhân giới, bỗng chốc trở thành đại điện hạ Ma giới, vận mệnh thật trớ trêu.

Vì đã nhận tổ quy tông, cái tên cũ cũng phải thay đổi. Giờ hắn mang tên: Âm Sưởng, tự Kỳ Môn.

"Kỳ Môn."

Thấy Lận Du Thảo đến, Ma hoàng đưa cho hắn những linh dược đã thu thập được.

Nhìn hắn thần sắc lạnh nhạt, u sầu, Ma hoàng cảm thấy đau lòng.

Ban đầu, khi biết những gì Lận Du Thảo từng trải qua ở nhân giới, Ma hoàng suýt nữa đã dẫn đại quân sang nhân giới báo thù — con trai duy nhất của ông lại phải chịu bao oan ức, sao ông không giận cho được?

Nhưng kế hoạch này bị Lận Du Thảo ngăn cản từ đầu.

"Nghe nói Thượng thần từ thượng giới giờ đang ở yêu tộc. Ngày khác ta sẽ đích thân đến đó, dù phải hạ mình cũng xin thuốc được, chữa lành mắt cho con."

Mẫu thân của Lận Du Thảo từng là hồng nhan tri kỷ, là vết son trong lòng Ma hoàng. Ông mang đầy nỗi áy náy với hắn.

Nếu là vài năm trước, đột nhiên có một người cha từ trên trời rơi xuống, một Lận Du Thảo đơn độc, không nơi nương tựa hẳn sẽ vui mừng khôn xiết.

Nhưng sau bao biến cố, hắn thật sự không thể vui nổi nữa.

Ma hoàng vô cùng sủng ái hắn, gần như chiều theo mọi thứ, chưa từng nói "không".

Lận Du Thảo không thích ồn ào, ông bèn dành cho hắn phân điện yên tĩnh nhất.

Hắn không thích gặp người, ông liền ra lệnh cấm người bước vào điện, chỉ được chờ bên ngoài nghe lệnh. Thế nhưng từ khi đến Ma giới, Lận Du Thảo chưa từng nở một nụ cười.

Không phải vì bất mãn với Ma hoàng, mà vì một người.

Tư Thanh Nghiệp.

Đêm xuống.

Lận Du Thảo ngồi trong vườn trong điện, như đang đợi điều gì đó.

Đến nửa đêm, đoá huyết vi hoa luôn nụ chưa nở nay đã khai dưới ánh trăng. Ngửi thấy hương hoa, Lận Du Thảo đứng dậy, bước đến nhẹ nhàng ngắt đóa hoa mà mình đã chăm sóc bấy lâu, không chút do dự.

Mang theo huyết vi hoa, hắn quay về phòng, bước vào phòng ngủ rồi kéo mở cửa mật thất.

Bên trong là một tụ linh đại trận, linh khí dồi dào, nhờ pháp khí mang tính hàn mà khí lạnh tràn ngập.

Trên giường làm từ linh thạch ở giữa phòng, một thanh niên tuấn tú đang nằm bất động — chính là Tư Thanh Nghiệp, người đã ngã xuống ở Thục Vân Tông.

Linh thạch bảo dưỡng thi thể của Tư Thanh Nghiệp, còn Lò Cổ Cảnh Huyền Linh Dưỡng Hồn Lô treo phía trên thì nuôi dưỡng hồn thể yếu ớt của hắn.

Lận Du Thảo tiến đến, nhẹ nhàng đặt huyết vi hoa bên cạnh hắn. Khuôn mặt vốn lạnh băng của hắn cũng dịu lại đôi chút.

"Ngươi từng nói với ta về huyết vi hoa, ta đã tìm được. Hôm nay nó nở rồi, ta hái về cho ngươi xem."

Lận Du Thảo lần theo cảm giác, nắm lấy bàn tay lạnh giá của Tư Thanh Nghiệp, thân thể hơi nghiêng, dựa gần vào hắn.

"Ta sẽ ở bên ngươi, chờ ngươi tỉnh lại."

"Sau này để ta bảo vệ ngươi."

"Ngàn núi vạn sông, hoa xuân ngày hạ, mây thu tuyết đông, những điều ngươi từng nói — ta đều nhớ. Ta sẽ chờ ngươi tỉnh lại, cùng ngươi đi ngắm hết."

"Những kẻ đã làm tổn thương ngươi, ta cũng ghi nhớ hết. Sau này, ta sẽ từng người, từng người đòi lại công bằng cho ngươi."

— Hoàn TG thực - TG tu chân —