11.
Náo kịch bên ngoài đã kết thúc, nhưng náo kịch nội bộ Lộ phủ thì chỉ vừa mới bắt đầu.
Lãnh Lâm Lang quỳ ngoài sân Từ An Đường, cầu xin ta đuổi đôi mẫu tử ngoại thất kia đi, bằng không nàng sẽ hòa ly về nhà. editor: bemeobosua. Lộ Thanh Viễn đứng bên cạnh kéo nàng, bảo nàng đừng gây sự vào lúc Lộ phủ đang rối ren này. Lãnh Lâm Lang vẫn quật cường quỳ tại đó, không chịu đứng dậy.
Ta giả vờ ngủ say, mặc kệ bọn họ, thích quỳ thì cứ quỳ thêm chút nữa.
Ước chừng quỳ được ba canh giờ, ta giả vờ như vừa mới tỉnh giấc đi ra, đỡ nàng dậy: “Hài tử ngoan, Tổ mẫu biết đã thiệt thòi cho con.” Nói đoạn, chiếc gậy chống trong tay ta liền giáng xuống người Lộ Thanh Viễn.
“Viễn ca nhi đã gây ra chuyện xấu hổ như vậy, ta quả thực không thể bao che cho nó.”
Lãnh Lâm Lang đầy vẻ mong đợi nhìn ta, Lộ Thanh Viễn bị ta đ/ánh cũng cúi đầu không nói lời nào.
Ta lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại nơi khóe mắt: “Người già rồi, chỉ mong cả nhà đoàn viên an vui. Nhị thúc con bị cái thân già lú lẫn này đuổi đi, Phụ thân con cũng hồ đồ, nhà ta chỉ còn lại mấy người này thôi. Ta thật sự không nỡ đuổi đi huyết mạch thân sinh của Viễn ca nhi.”
Nói rồi, ta kéo tay Lãnh Lâm Lang: “Hài tử ngoan, con khoan dung đại lượng như vậy, con nhân hậu như vậy, con nỡ để m/áu m/ủ của Viễn ca nhi lưu lạc đầu đường sao? Con nỡ để đôi mẫu tử họ chia lìa sao?”
Trong mắt Lãnh Lâm Lang đầy sự uất ức và không cam lòng, nàng quật cường không để nước mắt rơi: “Nếu Viễn ca ca nhất quyết muốn con hồ ly tinh kia vào cửa, con thà tự xin về nhà.”
Trong lòng ta lập tức nổ tung pháo hoa, gài bẫy lâu như vậy, chính là chờ đợi câu nói này của ngươi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bề ngoài ta tỏ vẻ trầm trọng: “Hài tử ngoan, con thật sự muốn làm khó Tổ mẫu sao?”
Lãnh Lâm Lang tưởng có hy vọng, càng cứng đầu không nói lời nào.
Ta xua tay: “Thôi thôi thôi, để ta ngày mai cùng mẫu thân con đích thân đến tạ lỗi với nhà thông gia. Tất cả đều là lỗi của chúng ta. Dù hai nhà chúng ta không còn là thông gia nữa, nhưng tình cảm giao hảo vẫn không dứt.”
Thần sắc quật cường của Lãnh Lâm Lang cứng đờ, nàng không thể tin nổi truy hỏi: “Tổ mẫu nói gì cơ?”
Lộ Thanh Viễn bực bội liếc nàng một cái: “Nàng không phải nói muốn hòa ly sao? Ngày mai hòa ly đi! Ta còn muốn xem cái bộ dạng sa sút hiện giờ của Lãnh gia các ngươi, nàng về rồi có được ngày tháng tốt đẹp hay không.”
Lãnh Lâm Lang không cam tâm nhìn ta.
Ta mệt mỏi day day thái dương: “Là Thanh Viễn có lỗi với con. Sau này dù con không còn là dâu Lộ phủ chúng ta nữa, ta vẫn xem con như cháu gái ruột mà đối đãi.”
Lãnh Lâm Lang bật khóc rồi chạy trốn.
Lộ Thanh Viễn chắp tay vái chào: “Làm phiền sự thanh tĩnh của Tổ mẫu. Lâm Lang lời lẽ không kiêng dè, xin Tổ mẫu đừng chấp nhặt với nàng.”
Ta lười diễn kịch với hắn nữa, quay người trở vào Từ An Đường.
Lãnh Lâm Lang còn dám làm kiêu với ta, tưởng ta không biết Lãnh gia bọn họ vì Đại công tử mê c/ờ b/ạc mà đã thua sạch gia sản rồi sao?
Nếu không phải vậy, một cô nương t/rinh b/ạch như nàng, vì cái gì mà ở Lộ gia gây rối lâu như vậy? Trên đời này lại không chỉ có mỗi Lộ Thanh Viễn là đàn ông. Chẳng phải là vì quyền thế của Hầu phủ ư?