Lão Tổ Tông Tại Thượng

Chương 14



14.

 

Lộ Thanh Viễn tại tang lễ cô chất Lãnh thị, trịnh trọng cam kết sẽ thủ tiết trọn ba năm vì thê tử đã khuất, không nạp thiếp, không nạp kế thê.

Ta nhìn hắn diễn xuất tài tình như vậy, cố gắng nâng cao cảnh giác. Đây là một kẻ tàn nhẫn với người khác, lại càng tàn đ/ộc với chính mình. Chỉ cần một chút lơ là, rất có thể sẽ vạn kiếp bất phục.

 

Mượn lời thề của hắn, ta bày tỏ sự đau buồn rằng muốn tích đức cho Lộ phủ, bèn thả tất cả các di nương trong phủ ra ngoài, không chỉ cho hồi môn hậu hĩnh, mà còn sắp xếp trang viên và cửa hàng cho họ.

Hàng xóm láng giềng đều ca ngợi Lộ phủ nhân nghĩa. Lộ Thanh Viễn mặt mày u ám trơ mắt nhìn trang viên cửa hàng bị ta chia c/ắt đi, nhưng vẫn phải làm bộ đáng yêu lấy lòng ta.

 

Tất cả những người vô tội bị ta liên lụy đều đã được an bài ổn thỏa. Khoản nợ cuối cùng này, ta phải thu về cả vốn lẫn lời đây.

Tháng thứ hai sau tang lễ cô chất Lãnh thị, ta diện kiến Thái Hậu, khóc lóc kể khổ với nàng.

 

Thái Hậu cũng lau đi giọt lệ không hề tồn tại nơi khóe mắt, thần sắc nàng thận trọng: 

“Ai gia có lỗi với ngươi. Khi xưa chỉ có ngươi chia sẻ nỗi lo cho Ai gia, vậy mà Ai gia lại liên lụy khiến ngươi mất đi đứa nhi tử yêu quý nhất, thậm chí tước vị của phủ cũng bị thu hồi.”

 

Ta tựa vào nàng, cười khổ lắc đầu: “Có thể p/hân ưu cho Thái Hậu là vinh hạnh của ta. Hồi nhỏ luôn là tỷ tỷ che chắn trước mặt ta, giờ cũng nên để muội muội làm gì đó cho tỷ tỷ.”

Thần sắc Thái Hậu càng thêm hổ thẹn. Nàng nhìn quanh, trầm tư rất lâu: “Hay là điều đứa bé Thanh Viễn kia đến quân doanh đi. Ở đó ba năm năm, tích lũy tư lịch rồi ra, Ai gia cũng có cớ để an bài.”

 

Ta cảm kích ôm chầm lấy nàng.

Quả nhiên là tỷ tỷ ruột của ta! Ta đang lo không biết làm sao để đưa Lộ Thanh Viễn vào phe cánh Tam Hoàng tử, Thái Hậu đã an bài hắn vào quân doanh ở kinh đô.

 

Lần này không cần ta làm gì thêm, Tam Hoàng tử luôn bị Thái tử áp chế, và Lộ Thanh Viễn mọi chuyện không suôn sẻ, luôn muốn đi tắt đón đầu, cộng thêm thực quyền ở quân doanh kinh đô, ta thật sự rất muốn xem bọn họ sẽ tạo ra tia lửa như thế nào.

 

Trong một thời gian dài, Lộ Thanh Viễn đều đi sớm về khuya, thỉnh thoảng đến thỉnh an ta, giọng điệu đầy vẻ đắc chí: “Tổ mẫu, tôn nhi nhất định sẽ làm rạng danh môn đình Lộ gia.”

Ta luôn nheo mắt khen ngợi hắn: “Viễn ca nhi, tương lai Lộ phủ chúng ta đặt hết lên vai con. Tổ mẫu chờ con đưa Lộ phủ trở lại thời khắc huy hoàng.”

 

Về sau, mưu sĩ của Tam Hoàng tử thường lén lút mượn màn đêm đến phủ ta rất nhiều lần.

Đèn trong thư phòng Lộ Thanh Viễn thường sáng suốt cả đêm.

Ngày mùng Ba tháng Ba, Thái tử vâng mệnh đi tuần tra Tế Nam. Lộ Thanh Viễn càng thêm bận rộn, ta thường mấy ngày liền không gặp được hắn.

 

Sáng mùng Mười tháng Ba, Lộ Thanh Viễn đứng thẳng thớm trong Từ An Đường hành lễ với ta: “Tổ mẫu, tôn nhi nhất định sẽ báo t/hù cho phụ thân, báo t/hù cho Lộ gia ta.”

Ta vẫy tay, gọi hắn đến trước mặt, tỉ mỉ chỉnh trang y phục cho hắn. Ngắm nghía hắn hồi lâu, ta mới phất tay cho hắn đi.

 

Phải đi gặp Diêm Vương rồi, không thể quá t.h.ả.m hại, nếu không Trình gia ta hơn năm mươi sinh mạng dưới kia không nhận ra hắn, thì làm sao tố cáo hắn được?

Tam Hoàng tử dẫn binh ép cung. Hoàng thượng thề ch/ết không chịu nhường ngôi. Tam Hoàng tử bèn r/ạch ngón tay Hoàng thượng, nắm tay Người từng nét từng nét viết chiếu thư truyền ngôi.

 

Lộ Thanh Viễn nhìn dáng vẻ t.h.ả.m hại của Thánh Thượng mà cười:

 “Ngươi hôn quân, dùng người thân tín, lấy phụ thân ta làm bàn đạp cho hai cha con ngươi. Rõ ràng là Thái tử muốn xử lý thương buôn muối l/ậu, không tìm ra chứng cứ, các ngươi lại lấy phụ thân ta làm cớ, còn tước đoạt tước vị Lộ phủ chúng ta. Ngươi không ngờ, ngươi cũng có ngày hôm nay phải không?”

 

Chiếu thư viết xong, Tam Hoàng tử đâ/m một kiếm vào ng/ực Hoàng thượng: “Ngươi có lỗi với mẫu thân ta, đối xử bạc bẽo với ta. Tất cả đều là do ngươi tự làm tự chịu, ta cũng là bất đắc dĩ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi giấc mộng đế vương, con đường thanh vân của bọn họ sắp thành hiện thực, Thái tử đã dẫn binh quay về, lấy danh nghĩa ‘thanh trừ kẻ gian bên cạnh vua’, một mạch gi/ết thẳng vào Hoàng cung.

“Mật không phát tang? Ngoảnh mặt đã cưới biểu muội nhà cữu cữu?”

 

“Á á…” Lộ Thanh Viễn sợ đến tè ra quần, khóc lóc nói hắn không biết gì cả, hắn bị Tam Hoàng tử ép buộc. Thái tử phất tay, lập tức có thái giám nhanh mắt kéo hắn đi.

Khi những tin tức này truyền đến, ta trang điểm kỹ lưỡng, mang theo những món ăn Lộ Thanh Viễn yêu thích, ngồi kiệu đến nhà lao giam giữ hắn.

 

Hắn thấy ta liền quỳ trước mặt: “Tổ mẫu, cầu xin người, cứu con! Con là huyết mạch cuối cùng của Lộ gia rồi. Người quen biết Thái Hậu nương nương, chỉ cần Người mở lời, Thái Hậu sẽ nể mặt Người.”

Đến lúc này rồi, hắn lại vẫn còn ký thác hy vọng vào ta, mong ta cứu hắn ra. Ta không nhịn được cười thành tiếng.

 

Trong mắt hắn đầy sự kinh ngạc và không hiểu: “Tổ mẫu?”

Ta bước đến gần hắn, ghé s/át tai hắn: “Ngươi còn nhớ Trình Minh Phương bị ngươi t/ra t/ấn đến ch/ết không?”

Trong mắt Lộ Thanh Viễn đầy vẻ chấn động và mơ hồ: “Tổ mẫu?”

 

Kiếp trước không phải rất lợi hại sao? Sao giờ chỉ biết lặp lại cùng một danh xưng?

Ta cười gật đầu: “Là ta. Ta trở về rồi. Phụ thân ngươi vì vị trí Lại bộ Thượng thư mà hy sinh cả nhà Trình gia ta; Ngươi vì cái gọi là ngoại thất và biểu muội mà dung túng bọn họ v/u o/an, s/ỉ n/hục ta. Giờ đây, cả nhà Lộ gia các ngươi cũng nên trả giá cho những lỗi lầm đã gây ra rồi.”

 

Vừa cười vừa nói, nước mắt ta chảy ra. Dù ta làm nhiều đến đâu, cũng không thể đổi lại được năm mươi hai sinh mạng Trình gia ta.

Lộ Thanh Viễn đầy vẻ kinh hoàng và sửng sốt: “Hóa ra là ngươi, chính là ngươi! Ha ha ha ha ha, ta cứ tưởng ta thông minh một đời, không ngờ lại thua dưới cái lớp vỏ bọc này! Nếu hoán đổi vị trí, ngươi nghĩ ngươi thật sự đấu lại ta sao?”

 

“Đấu lại hay không đấu lại, ngươi cũng không có cơ hội làm lại lần nữa. Đi ch/ết đi!”

Mặt hắn tím tái, ánh mắt là sự h/ận th/ù tột độ: “Ngươi bỏ đ/ộc vào thức ăn?”

Ta tỉ mỉ ngắm nhìn hắn thất khiếu chảy m/áu, t.h.ả.m trạng không cam lòng nhưng bất lực, rồi cười gật đầu.

 

Chiều cùng ngày, ta đệ trình thư xin tội lên Thái Hậu. editor: bemeobosua. Thái Hậu dù đau buồn vì cái ch/ết của Hoàng thượng, nhưng không trách cứ ta quá nhiều.

Ta biết, dù không có ta, Thái Hậu cũng sẽ kết liễu Lộ Thanh Viễn. Hắn tham gia ép cung, bản chất đã là tội lớn tru di cửu tộc.

 

Nhưng ta nhanh chóng dứt điểm (khoái đao trảm loạn ma), cộng thêm tình cảm thâm niên giữa nguyên thân và Thái Hậu, ta đ/ánh c/ược vào sự mềm lòng của Thái Hậu.

Quả nhiên, tình cảm thời trẻ của Thái Hậu và Lão phu nhân không phải là giả.

 

Sau đó, ta b/án hết tất cả tài sản của Lộ gia, dùng số tiền đó để xây dựng tiệm trà, tu sửa vườn trà. Rất nhiều bách tính nghèo khổ có thể đến làm công trong vườn trà.

Nhờ sự ủng hộ của Thái Hậu, một vài loại trà của tiệm trà ta được chọn làm cống trà, nên việc kinh doanh ngày càng phát đạt. Số gia đình nghèo khổ ta giúp đỡ cũng ngày càng nhiều.

 

Thái tử ngày trước, giờ là Hoàng thượng, ca ngợi ta xứng đáng là tấm gương cho nữ giới.

Nhưng hắn không biết, ta làm những điều này còn vì một lý do khác, chính là để bắt bản thân bận rộn hết sức, nếu không, ta sẽ luôn nhớ đến phụ mẫu và ca ca.

 

Trời đất rộng lớn, nhưng ta lại không thể tìm lại được phụ mẫu và ca ca mình nữa.

 

(Hoàn)