Lão Tổ Tông Tại Thượng

Chương 4



4.

 

Dưới sự ngày đêm cầu khấn của Hầu gia, thân thể ta cuối cùng cũng trở nên khỏe khoắn.

Người đã thấy dễ chịu, thì nhìn ai cũng thấy chướng tai gai mắt.

Thế là hôm đó, sau khi mọi người đến thỉnh an, ta hỏi thăm mấy đứa tử tôn của Nhị phòng có khỏe không. Nhị phu nhân không hiểu ý, nhưng vẫn phối hợp nói rằng các cháu đều ổn.

 

Ta cười tiễn nàng đi, rồi quay sang lạnh mặt với cô chất Lãnh thị.

“Nhà lão nhị tuy có chút phường chèo nhưng đại thể vẫn không sai. Tử tôn Nhị phòng đông đúc là điềm lành cho sự phồn vinh của gia tộc.”

 

Lãnh thị không hiểu ta nhắc đến chuyện này có ý gì, đành cứng miệng nịnh hót: “Đó cũng là phúc khí của Mẫu thân.”

 

Ta cầm chiếc gối ôm trên tay ném thẳng vào người nàng: “Phúc khí? Có một nhi tức hay ghen như ngươi, Đại phòng mới tử tự tiêu điều! Không biết nhi nữ Lãnh gia các ngươi có đều đ/ộc á/c như ngươi không.”

 

Lời này thật sự quá nghiêm trọng, cô chất Lãnh thị lập tức quỳ xuống.

Ta bước xuống, nắm tay cả hai đỡ dậy: “Không phải ta cố tình gây khó dễ cho các ngươi, mà là lời ra tiếng vào bên ngoài quá khó nghe. Để bịt miệng thiên hạ, và cũng để Đại phòng các ngươi duy trì nòi giống, ta quyết định nạp thêm hai thị thiếp cho Hầu gia và Thế tử, mỗi người hai người.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cô chất Lãnh thị nhìn nhau, vừa định nói gì đó, ta đã bưng chén trà lên cười cảm thán: 

“Hôm qua Nhị phu nhân còn nói với ta, khi Trình thị mới gả vào, ngươi đã một hơi đưa năm thị thiếp thông phòng qua. Rốt cuộc vẫn là ngươi chu đáo hơn ta nghĩ.”

 

Lãnh thị khom gối tạ tội: “Mẫu thân, không phải nhi tức không nghe lời người, mà thật sự Hầu gia không thích hậu viện ồn ào khói lửa. Chúng con thành hôn bao năm, bên cạnh chàng không có ai. Nếu đột ngột rước về hai người, con sợ Hầu gia về sẽ giận con.”

 

Ta cười nhận hết trách nhiệm về mình: “Nếu hắn không vui, cứ bảo hắn đến tìm ta.”

Nói đoạn ta xua tay bảo họ lui xuống.

Hồi ta mới gả vào, sợ làm không tốt ở đâu, ta đã tự mình lo liệu mọi việc cho bà bà, thậm chí còn tận tâm lấy lòng cả biểu muội Lâm Lang trong viện bà, không biết đã tặng bao nhiêu trang sức trên bàn trang điểm cho bọn họ.

 

Kết quả thì sao, cưới nhau một tháng, bà bà đã nhét năm nha hoàn thông phòng xinh đẹp như hoa như ngọc qua.

Lại sợ ta m/ang th/ai trước thì Lâm Lang sẽ không còn cơ hội, nên ngày ngày giam ta ở Chính phòng, tối đến còn bắt chờ trên sập nhỏ đợi bà ta chỉ thị.

 

Giờ đây, ta lấy danh nghĩa trưởng bối nạp tiểu thiếp cho họ, xem xem họ còn có thể thản nhiên đến mức nào nữa!