Đối thủ không những chơi chặt chẽ, phối hợp cực tốt, mà thực lực còn vượt trội rõ ràng.
Dù anh ta có farm chui cẩn thận thế nào đi nữa, thì cuối cùng vẫn chỉ có thể c.h.ế.t lẻ tẻ đủ kiểu.
Ngay cả đồng đội của anh ta cũng không cứu nổi, thậm chí còn bị kéo theo vì sự thua kém của anh.
Cuối cùng, khi tiếng “Defeat” vang lên lần cuối, Hạ Châu giận dữ quăng điện thoại xuống ghế.
Anh ta thua rồi!
Không thể tin nổi mình lại thua!
Ánh mắt anh ta đảo một vòng, lập tức rơi vào vị trí của Vương Dung dưới khán đài.
Lửa giận bùng lên trong lòng anh.
Phải rồi vốn dĩ mình không thể thua!
Tất cả là do cái con nhỏ này!
Nếu không phải cô ta xuất hiện, khiến tâm lý mình rối loạn, thì làm sao mà bại được?!
Mang theo tâm trạng tức tối, Hạ Châu vừa rời sân thi đấu đã gõ ngay một tin nhắn lên group:
【Tôi thấy Giang Thủy Miên Miên ở đó.】
【Cô ta cố ý xuất hiện để làm tôi phân tâm nếu không tôi tuyệt đối không thua!】
Group lập tức nổi bão:
【Cái con heo c.h.ế.t tiệt! Buồn nôn thật!】
【Trước kia chúng ta có sai đi chăng nữa, thì cô ta cũng đâu cần trả thù như vậy?! Không thể nhịn nổi!】
【Ai có wechat của Giang Thủy Miên Miên không? Tôi muốn mắng cô ta ngay bây giờ!】
【Kéo tôi theo, tôi cũng muốn sỉ vả cô ta cho đã!】
【Lôi cô ta vào group, cùng xử lý!】
…
Trong lúc đó, giải đấu chính thức kết thúc, chuyển sang phần trình diễn cosplay của các coser.
Tôi đã chuẩn bị xong xuôi, đang chờ lên sân khấu thì điện thoại rung liên tục, tin nhắn tới dồn dập.
Tôi vừa định mở ra xem, thì cô gái đứng sau thúc giục:
“Nhanh lên chị ơi, đến lượt rồi đấy!”
Tôi đành đút điện thoại lại, giữ vững phong thái, cùng cả nhóm bước ra sân khấu.
Hạ Châu sĩ diện, không chịu thừa nhận thất bại trước mặt Vương Dung, thế là hắn đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu tôi.
Hắn kéo nguyên một nhóm người lập hẳn group mới, kéo tôi vào và bắt đầu điên cuồng tag tên tôi để chửi rủa:
【Con heo chết, mày có mặt mũi gì mà dám đi xem thi đấu hả? Không soi lại cái mặt mày xem!】
【Đừng nói là mày còn muốn quay lại với Chu ca chứ?!】
【Mày có tư cách gì mà so với nữ thần Dung Dung? Mày biết cô ấy đẹp cỡ nào không?!】
【Sao? Câm rồi à? Sợ rồi chứ gì?】
【Để tao gửi ảnh nữ thần Dung Dung ra cho mày nhìn, biết thân biết phận đi heo ạ!】
Vừa nói xong, liền có người spam vài tấm ảnh đời thường.
Cả group lại nhao nhao "liếm màn hình":
“Xinh quá trời!”
“Mỹ nhân thực sự đấy!”
Hạ Châu nhìn những tấm ảnh ấy, tim đập thình thịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù đã xem qua không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nhìn lại, hắn vẫn không khỏi rung động.
Cảm xúc dâng trào, hắn soạn một tin nhắn, gửi thẳng cho Vương Dung:
【Dung Dung à, dù hôm nay anh thua trận, nhưng anh không thể mất em được… Em có thể làm bạn gái anh không?】
Ngồi ở khán đài, Vương Dung nhìn thấy tin nhắn ấy mà phấn khích đến phát điên!
Cô ta lập tức gõ lại:
【Chu ca, thật ra em cũng thích anh lâu rồi~】
Hai người ôm điện thoại, cười như trúng số, lòng ngập tràn thỏa mãn.
Hạ Châu đang định gõ tiếp, hẹn cô ta ra gặp mặt.
Thì đúng lúc đó âm nhạc vang lên.
Phần biểu diễn cosplay chính thức bắt đầu.
Hạ Châu không hứng thú lắm giờ trong lòng đã có Dung Dung, nên chẳng buồn ngẩng đầu xem.
Nhưng ngay lúc ấy, đám bạn ngồi phía sau bỗng hét toáng lên:
“WTF?! Cái người đang cosplay Tây Thi kia… không phải nữ thần Dung Dung của chúng ta sao?!”
“Ngoài đời còn đẹp hơn ảnh nữa kìa!!”
“Cô ấy đến thật đó hả? Sao không nói trước với tụi mình?!”
“Chắc cô ấy muốn cho tụi mình bất ngờ đấy~~”
Hạ Châu sững người.
Dung Dung…?
Nhưng… cô ấy vừa nhắn tin cho mình mà?
Hắn khó tin ngẩng đầu.
Ánh đèn sân khấu rực rỡ tụ về một điểm, một cô gái mặc bộ trang phục Tây Thi yêu kiều bước ra, da trắng ngần, vóc dáng yêu kiều, mắt sáng như sao đẹp đến nghẹt thở.
Và gương mặt đó… chính là khuôn mặt mà hắn đã xem đi xem lại cả trăm lần trong ảnh.
Người mà hắn đã tự nhủ là “chỉ yêu mình cô ấy”.
Chính là cô ấy “Dung Dung”… đang tỏa sáng trên sân khấu.
Thời gian trình diễn catwalk trôi qua rất nhanh.
Tôi thầm lẩm nhẩm trong lòng: “Được điểm cộng rồi.”
Đợi đến khi ánh đèn sân khấu tắt, tôi lập tức quay vào hậu trường, chuẩn bị thay đồ rồi rời đi ngay.
Ai ngờ vừa bước xuống sân khấu, tôi đã thấy Hạ Châu đang đứng chờ sẵn ở cửa.
Anh ta cứ vươn cổ ra nhìn dáo dác, như thể mong ngóng ai đó cả đời.
Đến khi nhìn thấy tôi, trên mặt anh ta lập tức hiện lên một biểu cảm… vừa ngượng ngùng, vừa vui mừng.
Tôi mặt không cảm xúc đi tới.
Ngay lúc tôi bước đến gần, Hạ Châu hít sâu một hơi, cố tỏ vẻ xúc động:
“Dung Dung!”
Tôi: ??
“…Anh vừa gọi tôi là gì?”
Tôi nhíu mày, vừa thu dọn đồ, vừa lạnh giọng hỏi.
Hạ Châu dường như không nghe thấy, hoặc cố tình phớt lờ, chỉ mải mê tuôn một tràng đầy "tình cảm":
“Dung Dung, anh không ngờ em lại đến thật… Là muốn cho anh một bất ngờ đúng không?”