Tôi vẫn ngồi trên sofa.
Hai bố con Quách Văn Tùng cũng không dám động đậy.
Chỉ có người phụ nữ kia là mất hết lý trí, lao thẳng đến định đánh tôi.
Tôi nhìn bà ta với ánh mắt đầy thương hại, rồi quay sang hai người đàn ông kia:
“Làm sao đây? Muốn tôi ra tay không?”
Quách Văn Tùng lập tức nhào đến ngăn mẹ hắn lại.
Nhưng hắn làm sao cản nổi?
Bà ta như phát điên, gào thét muốn xé xác tôi.
Bố hắn tức giận, giơ tay tát mạnh một cái.
Chỉ nghe bốp một tiếng, gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng kia lập tức sưng lên.
Bà ta ôm mặt, ngây người, gào lên đầy phẫn nộ:
“Ông đánh tôi? Ông vì con tiện nhân kia mà đánh tôi?”
“Ông bị con hồ ly nhỏ đó làm mờ mắt rồi! Đến cả mẹ nó ông cũng động vào rồi đúng không?”
Bà ta đã hoàn toàn mất kiểm soát, nói năng chẳng còn mạch lạc nữa.
Tôi cười lạnh.
Xem ra, đưa bà ta vào trại tâm thần cũng chẳng oan ức gì đâu.
Tôi liếc nhìn bố của Quách Văn Tùng.
Một gã đàn ông trung niên, có quyền có thế, quen được người ta tâng bốc.
Béo nứt da, trông đầy vẻ dơ bẩn, thế mà vẫn tự tin cho rằng bản thân có sức hút lắm.
Tôi khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt về phía hắn, rồi quay sang bà vợ hắn, cười lạnh:
“Chỉ dựa vào hắn mà muốn động đến tôi? Hắn còn không bằng một con chó.”
Mặt hắn đỏ bừng, nhưng không dám nói một câu.
Hồng Diệp—đó chính là nhược điểm chí mạng của hắn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Là thứ có thể khiến hắn mất chức, ngồi tù, suốt đời đạp máy may trong trại giam.
Nhưng vợ hắn thì không biết điều đó.
Bà ta vẫn còn ôm mặt, khóc lóc thảm thiết, đầy vẻ oan ức.
Tôi bực bội quát lên:
“Im đi! Nghe mà nhức hết cả đầu!”
“Chỉ có bà coi hắn là bảo bối thôi. Bà mê gì hắn vậy? Mê cái già nua của hắn? Mê cái người đầy dầu mỡ của hắn? Hay mê cái thói lười tắm của hắn?”
“Dù sao bà cũng lớn lên trong khu nhà giàu, thế mà lại bị một tên bám váy phụ nữ như hắn nắm thóp? Đúng là mất mặt.”
Bà ta bị tôi mắng đến ngây người, không nói nổi câu nào.
Sau một hồi hỗn loạn, Quách Văn Tùng là kẻ đầu tiên tỉnh táo lại.
Hắn lao ngay về phía căn phòng nhốt Huyên Huyên.
Cửa phòng trống không.
Con gái tôi đã biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Quách Văn Tùng lập tức hoảng sợ.
Huyên Huyên chính là con át chủ bài cuối cùng mà nhà hắn có thể dùng để khống chế tôi.
Hai bố con hắn liếc mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó, bố hắn vội vã lấy điện thoại ra gọi, cố gắng tìm cách chặn đường con gái tôi rời đi.
Nhưng đáng tiếc… Huyên Huyên rời đi bằng máy bay.
Mà máy bay là thứ mà nhà họ Quách vừa không kịp cản, cũng chẳng có khả năng cản.
Tôi đã căn dặn Nam Nam, sau khi đến sân bay, nếu chuyến bay đến thành phố A không kịp, thì bất kể tuyến nào cũng phải lên máy bay rời khỏi thành phố S trước, rồi mới chuyển hướng về thành phố A.
Ở thành phố A, tôi đã sắp xếp bệnh viện xong xuôi rồi.
Bố Quách Văn Tùng nghe xong mấy cuộc điện thoại, cả người như quả bóng xì hơi.
Hắn biết, từ giờ phút này, hắn không còn kiểm soát được con gái tôi nữa.
Nhìn bộ dạng thất vọng của hắn, bỗng nhiên tôi thấy thương hại, nhàn nhạt buông một câu:
“Tổng giám đốc Quách, ông có bao giờ nghĩ đến chuyện, chính con trai ông cũng biết về Hồng Diệp chưa?”
Vừa nghe xong, hắn như sực tỉnh, lập tức quay sang Quách Văn Tùng, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Không đợi hắn mở miệng, bàn tay đã vung lên, một cái tát giáng mạnh xuống.
Chát!
Một cái tát vang dội, nửa khuôn mặt của Quách Văn Tùng in hằn dấu bàn tay.
Bố hắn giận dữ gầm lên:
“Thằng súc sinh! Mày dám tính kế với bố ruột của mày à?!”
Một cái tát dường như vẫn chưa đủ để trút giận, bố Quách Văn Tùng lại tiếp tục lao vào, vừa đ.ấ.m vừa đá.
Máu từ mũi Quách Văn Tùng trào ra, nhuộm đỏ cả mặt.
Mẹ hắn hoảng hốt lao tới, gào lên:
“Ông điên rồi sao? Định đánh c.h.ế.t con trai à?”
Bố hắn đá văng bà ta ra, quát lớn:
“Cũng chính một con đàn bà ác độc như bà mới có thể sinh ra một đứa con vô ơn, bất nghĩa như nó!”
Mẹ hắn ngã ngồi xuống đất, mặt mày đầy vẻ bàng hoàng.
Thấy mẹ bị đánh, Quách Văn Tùng cũng nổi điên, hét lên:
“Lão già khốn nạn, ông còn mặt mũi chửi mẹ tôi sao?”
“Ông dựa vào tài nguyên nhà ông ngoại tôi mà phất lên, vậy mà sau lưng mẹ tôi lại đi mèo mả gà đồng!”
“Chưa hết, ông còn chuyển hết tiền cho con hồ ly kia!”
Bố hắn không hề nhượng bộ, đáp trả không chút lưu tình:
“Mày cũng chẳng khá hơn gì đâu, giả vờ hiếu thảo làm gì chứ?”
“Mày đã biết chuyện Hồng Diệp từ lâu rồi, vậy mà không nói cho mẹ mày, chẳng phải là để giữ làm con át chủ bài, để sau này khống chế tao, kiếm thêm lợi lộc sao?”
Lời này vừa nói ra, mẹ hắn như sực tỉnh.
Bà ta bật dậy, như một con mãnh thú lao vào bố hắn.
Cào cấu, giật tóc, bấu chặt như một mụ đàn bà chợ búa, không chừa thủ đoạn nào.
Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.