Kiếp trước, vào những năm 80, khi đến tuổi lập gia đình, chị gái lấy gã đồ tể thô kệch, tôi lấy tên du côn trong làng.
Sau này gã du côn phất lên, mua mấy tòa nhà trong thành phố, tiền kiếm được mặc tôi tiêu xài phung phí.
Còn chị gái không ưa mùi heo trên người gã đồ tể, từ chối chung phòng với hắn, lại còn qua lại với tên lêu lổng trong làng.
Vì lời mẹ dặn, tôi đến khuyên chị nên sống yên ổn với gã đồ tể.
Chị gái thấy tôi phục sức lộng lẫy thì đỏ mắt ghen tức, nhân lúc tôi đi rót nước, giáng một búa vào sau gáy tôi.
Vừa mở mắt ra, chúng tôi cùng quay về ngày bà mối đến nhà dạm hỏi.
Chị gái nhanh hơn tôi một bước, túm lấy tay bà mối, la lối đòi gả cho tên du côn trong làng.
Cả nhà chết lặng, bà mối thì hít một hơi lạnh, chỉ có tôi là nín cười.
Lý Cẩu Đản không phải thành tài muộn, càng không phải lãng tử quay đầu, mà số tiền đó đều do tôi kiếm được.
Ngược lại, chị gái liệu có đủ bản lĩnh để trị được cái tên Lý Cẩu Đản chuyên gây chuyện khắp nơi không?!