Lấy Lại Nhân Sinh

Chương 12



Kiếp trước vì tôi bị cưỡng hiếp, nhà họ Lý áy náy với tôi, cộng thêm việc tôi biết nhẫn nhịn, trước khi sinh con cả nhà bề ngoài vẫn còn sống yên ổn. Kiếp này thì khác, tôi vô tình làm lớn chuyện, nhà trưởng thôn mất mặt mũi lớn như vậy, chắc chắn sẽ oán hận Tống Vân.



Tống Vân từ nhỏ đến lớn có bao giờ phải chịu uất ức đâu, gả chồng rồi chắc chắn cũng không chịu khúm núm làm vừa lòng ai, mâu thuẫn chẳng phải sẽ bùng nổ sớm hơn sao.



Vài ngày sau, Trương Mai kể cho tôi nghe một tin hành lang, hóa ra, người con trai mà Tống Vân giới thiệu cho tôi là một tên ngốc, hồi nhỏ bị bệnh bại liệt, đầu óc bị sốt đến đần độn.



Nhà đó đúng là có điều kiện rất tốt, bố của đàng trai là cán bộ cấp trung trong thành phố, lại chỉ có một đứa con trai, hy vọng cưới được một cô con dâu có học thức để nối dõi tông đường, đến lúc đó mượn gen nhà gái để sinh được một đứa cháu trai thông minh.



Ra là thế.



Tôi đến thăm thầy giáo dạy cấp ba đã từng giúp đỡ tôi, tặng thầy một đống tài liệu ôn thi và đề thi thử mới nhất từ Thành phố.



Theo lời thỉnh cầu của thầy, tôi nhận lời làm gia sư dạy kèm tạm thời cho các em học sinh khóa dưới trong suốt kỳ nghỉ hè.



Gần đến ngày khai giảng, thầy hiệu trưởng tóc đã hoa râm đưa cho tôi hai trăm tệ, tôi từ chối.



Trẻ em nông thôn đi học không dễ dàng, điều kiện dạy học cấp ba lại kém, có thể thi đỗ đại học rất khó, thật sự là ngàn quân vạn mã vượt cầu độc mộc.



Tôi năm đó có thể thi đỗ thủ khoa thành phố, cũng là nhờ vào sự tích lũy từ kiếp trước và sự quen thuộc với đề thi đại học.



Nhìn những đôi mắt tràn đầy khát vọng hướng ra thế giới bên ngoài của các em, tôi chỉ mong có thể góp chút sức mọn mà thôi.



19



Lại một kỳ nghỉ đông nữa đến, tôi nhận lời thầy hiệu trưởng cấp ba về trường giúp các em học sinh khóa dưới ôn tập, chuẩn bị về quê ăn Tết.



Triệu Vệ Quốc kéo tôi đi gặp bố mẹ anh.



Chúng tôi yêu nhau đã gần một năm, anh ấy từng nhiều lần muốn dẫn tôi về ra mắt phụ huynh, nhưng tôi đều từ chối.



Tôi chỉ biết có mỗi việc học, còn anh ấy thì kiến thức uyên bác, không chỉ giỏi chuyên môn mà còn biết rất nhiều thứ tôi chưa từng nghe đến. Anh còn biết chơi piano, guitar. Một người như Triệu Vệ Quốc, chắc chắn gia đình phải có nền tảng vững chắc lắm.



Tôi muốn mình trở nên xuất sắc hơn, như vậy mới tự tin gặp bố mẹ anh ấy.



Bây giờ, tôi là một trong những sinh viên khóa này được kết nạp Đảng sớm nhất, kỳ nào cũng đứng nhất lớp, lại còn là cán bộ Đoàn trường. Chắc cũng coi như là đủ ưu tú rồi nhỉ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ hòa thuận. Sau bữa ăn, bác Triệu và bác gái chủ động kể cho tôi nghe về gia cảnh nhà mình. Lúc này tôi mới biết, hóa ra Triệu Vệ Quốc lại là anh rể của tôi ở kiếp trước. Bác Triệu chính là vị giáo sư gia giáo, đức cao vọng trọng mà bố mẹ tôi vẫn luôn tự hào khoe khoang.



Cảm giác như có một thùng nước đá dội thẳng từ đầu xuống, tim tôi lạnh hơn cả tuyết ngoài trời.



Kiếp trước, khi Tống Vân kết hôn, tôi đã ở trong tù rồi.



Sau khi vào trại giam, bố mẹ tuy giận tôi nhưng vẫn thương con, nên đã đến thăm tôi.



Trong lúc thăm nuôi, mẹ kể rằng thông gia là giáo sư Đại học Kinh Bắc, có quan hệ rộng, xem có thể nhờ vả giúp tôi được không.



Cái tên Triệu Kiến Dũng là do mẹ vô tình nhắc đến trong lúc thăm nuôi đó.



Lòng tôi rối bời, thất thần trở về trường.



Hôm sau, Triệu Vệ Quốc đưa tôi ra ga tàu. Trên đường đi, anh rất vui vẻ, nói bố mẹ anh rất quý tôi, còn hỏi bao giờ thì chúng tôi làm lễ đính hôn thì hợp lý.



Tôi kiếm cớ qua loa đáp lại anh, rồi lên tàu.



Kiếp trước, Tống Vân là sau khi tốt nghiệp đại học mới được người khác giới thiệu cho Triệu Vệ Quốc. Hơn nữa, khi mẹ tôi khen ngợi con rể, bà nói anh là sinh viên tài năng tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi không biết có phải vì tôi trọng sinh mà làm lệch quỹ đạo ban đầu hay không.



Tôi thật sự đã yêu Triệu Vệ Quốc dịu dàng chu đáo này. Nhưng cứ nghĩ đến việc anh là anh rể của tôi ở kiếp trước, lòng tôi lại khó chịu, luôn có cảm giác vô thức rằng anh là người đàn ông của Tống Vân.





20



Sau khi trở lại trường, tôi cố ý xa lánh Triệu Vệ Quốc.



Anh hẹn gặp tôi mấy lần đều bị tôi từ chối. Cuối cùng, anh tức giận chặn tôi ở bờ hồ nơi tôi thường đọc sách buổi sáng, hỏi tôi rốt cuộc là chuyện gì.



Tôi nói với anh rằng gia cảnh của tôi và anh quá khác biệt, tôi không xứng với anh, nên muốn chia tay.