Lấy Lại Nhân Sinh

Chương 14



22



Học kỳ một năm thứ ba, tôi nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ khóc lóc bảo tôi, Tống Vân g.i.ế.c người rồi, bị cảnh sát bắt rồi, bảo tôi mau chóng về nhà.



Lòng tôi kinh hãi, xin phép trường nghỉ, mua vé tàu đêm về.



Về đến nhà, bố không có nhà, đi khắp nơi tìm quan hệ cứu Tống Vân rồi.



Mẹ vừa khóc vừa kể cho tôi nghe, nói Tống Vân và người bạn học cấp ba Dương Dũng nối lại tình xưa, bị Lý Kim Bảo bắt gian tại giường, đánh mù một mắt.



Tống Vân tức giận, lúc nấu cơm đã bỏ thuốc mê vào, làm cả nhà hôn mê, sau đó cầm d.a.o g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà bọn họ.



"Nếu không phải Lý Kim Bảo ngày nào cũng đánh đập chị con, thì chị con làm sao tìm đến Dương Dũng? Chết là đáng đời, đáng thương cho chị con quá. Con có nhiều bạn học như vậy, chắc quen biết không ít người. Nghe nói sinh viên Đại học Kinh Bắc nhiều người là con nhà cán bộ cấp cao, con mau nghĩ cách đi."



Mẹ đầy hy vọng kéo tay tôi.



Đứa cháu gái nhỏ bên cạnh hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, tay cầm con búp bê vải lảo đảo chạy trong sân, cười rất vui vẻ.



Đêm xảy ra án mạng, Tống Vân đã sớm đưa con đến nhà bố mẹ tôi rồi.



Không ngờ, Tống Vân lại đi vào con đường cũ của tôi kiếp trước, thậm chí còn thảm hại hơn tôi.



Kiếp trước, tôi không chịu nổi bạo lực của Lý Kim Bảo, ban đầu trốn tránh mấy lần đều bị nhà hắn tìm được, về nhà lại bị đánh đập càng dữ dội hơn.



Hễ nhắc đến chuyện ly hôn là hắn lại đe dọa g.i.ế.c cả nhà tôi, ngay cả con gái ruột cũng bị hắn đe dọa bán đi.



Mỗi lần lên lớp dạy học sinh, giữa mùa hè nóng nực tôi đều phải mặc áo dài tay quần dài, sợ học sinh nhìn thấy những vết thương chồng chất trên người mình.



Muốn ly hôn cũng không ly được, thêm vào đó là lời khuyên can của bố mẹ, tôi đành phải chấp nhận số phận.



Nhưng đến khi con gái bốn tuổi, bố mẹ chồng lại ngang nhiên cướp con bé đi, nói là đưa lên thành phố nhà cô ruột hưởng phúc, rồi ép tôi sinh đứa thứ hai.



Khó khăn lắm mới có thai đứa thứ hai, Lý Kim Bảo uống rượu say phát điên đánh tôi, đứa bé không giữ được.



Chưa đầy 10 ngày sau khi sảy thai, tôi nghe được một tin sét đánh ngang tai, con gái tôi đã mất từ ba tháng trước rồi.



Con bé căn bản không phải là đi hưởng phúc, mới bốn tuổi đầu đã phải học giặt quần áo nấu cơm, chăm sóc đứa con trai hơn một tuổi của cô ruột, làm không tốt còn thường xuyên bị đánh đập, không cho ăn cơm.



Sau này bị viêm phổi, nhà cô ruột và bố mẹ chồng đều không chịu bỏ tiền ra chữa bệnh, con gái tôi cứ như vậy mà ra đi.



Điều này làm sao tôi không hận cho được?



Thế là, một đêm nọ tôi nấu một nồi mì, bỏ thuốc chuột vào trong, cả nhà bọn họ cứ thế mà bị đầu độc chết.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

23



"Mẹ, bất kể là nguyên nhân gì đi nữa, g.i.ế.c ba mạng người, không có khả năng cứu vãn đâu, dù tìm ai cũng vô ích thôi."



"Sao con lại m.á.u lạnh như vậy? Chị con ra nông nỗi này rồi, con cũng không chịu giúp một tay?" Mẹ căm hận nhìn chằm chằm tôi.



Tôi mệt mỏi day day mi tâm: "Mẹ à, nếu như chị ấy chỉ g.i.ế.c Lý Kim Bảo, thì còn có hy vọng được giảm nhẹ hình phạt, dù sao Lý Kim Bảo bạo hành gia đình lâu dài, ai cũng thấy rõ. Nhưng đây là ba mạng người."



Nghĩ đến kiếp trước mẹ vẫn còn lòng dạ cứu tôi, tôi cố gắng nhẫn nại giải thích.



Sắc mặt mẹ tái nhợt đi, bàn tay đang nắm chặt cánh tay tôi từ từ buông ra, rồi rũ xuống.



Nước mắt chảy dài trên má bà, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.



Tôi chưa từng thấy mẹ đau lòng đến như vậy, dù là lần cuối cùng bà đến thăm tôi trước khi bị xử b.ắ.n kiếp trước, cũng không thấy vẻ mặt này.



Lòng tôi tuy lạnh lẽo, nhưng vẫn lấy khăn tay ra, muốn lau nước mắt cho bà.



Đột nhiên, mẹ dùng sức hất tay tôi đang đưa lên, túm lấy cổ tôi, vẻ mặt dữ tợn: "Đều tại mày, đáng lẽ lúc mới sinh ra mày tao đã phải bóp c.h.ế.t mày rồi!"



"Mày đúng là sao chổi, hại tao không sinh được con trai, còn muốn hại c.h.ế.t Vân Vân của tao."



"Nếu như lúc trước người gả cho Lý Kim Bảo là mày, thì Vân Vân đã không phải chịu khổ nhiều như vậy, sao mày không đi c.h.ế.t đi hả?"



"..."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Mẹ quanh năm làm lụng vất vả, sức lực rất lớn.



Tôi gắng sức vùng vẫy, nhưng hai tay bà như gọng kìm sắt, thế nào cũng không chịu buông ra.



Người mẹ trước mắt như một con quái vật ăn thịt người, khiến tôi cảm thấy vô cùng xa lạ và sợ hãi.



Tôi rất muốn nói với bà, mẹ ơi, con đã từng gả cho Lý Kim Bảo một lần rồi, cũng đã từng c.h.ế.t một lần rồi.



Tay mẹ càng lúc càng siết chặt, sự thiếu oxy nhanh chóng khiến đầu óc tôi choáng váng, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình đến gần cái c.h.ế.t đến thế.



Nước mắt từ khóe mắt trào ra.



Tôi nhớ đến Triệu Vệ Quốc, tôi hối hận vì đã giận dỗi anh, hối hận vì thời gian bên nhau quá ngắn ngủi.



Đột nhiên, mẹ tôi lảo đảo một cái, bàn tay đang bóp cổ tôi buông lỏng ra.



Tôi như con cá thiếu nước há miệng thở dốc, không ngừng ho khan, rồi ngã vào một vòng tay ấm áp.



"Tiểu Vũ, xin lỗi em, anh đến muộn rồi."