Lấy Lại Nhân Sinh

Chương 5





Lúc đó bố mẹ nào có đánh cô ta như đánh tôi, họ nghe lời Tống Vân nói, liền đinh ninh là do tôi không đứng đắn.



“Chị mày nói đúng đấy, Lý Kim Bảo không tìm người khác, sao lại tìm đến mày? Chắc chắn là tại mày bình thường lẳng lơ, tao đánh c.h.ế.t con nhỏ vô liêm sỉ này…”



Giống như kiếp trước, bố mẹ hùng hổ kéo nhau đến nhà trưởng thôn. Lúc trở về, bố tôi im lặng hút thuốc, mẹ tôi thì nói ra chuyện nhà trưởng thôn muốn cưới Tống Vân về, còn khuyên cô ta nên chấp nhận số phận.

Mắt Tống Vân sưng húp lên vì khóc: “Con không lấy, huhu, bố mẹ không thương con nữa rồi, lại muốn gả con cho kẻ cưỡng hiếp.”



“Vân Vân à, con đã ra nông nỗi này rồi, không gả cho Lý Kim Bảo thì còn gả cho ai được nữa hả con?” Mẹ tôi vừa khóc vừa khuyên nhủ.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



“Đúng đó chị hai, anh Lý thích chị nên mới làm ra chuyện như vậy thôi, nhà anh ấy lại có điều kiện, người cũng cao to vạm vỡ. Dù sao chị cũng đâu còn là gái tân gì nữa, mối tốt thế này, hay là chị cứ gả quách đi cho xong, còn được hưởng phúc nữa.”



Kiếp trước, cô ta cũng từng khuyên tôi như vậy, từng câu từng chữ y hệt, tôi chỉ là nhắc lại nguyên văn cho cô ta nghe thôi.



Tống Vân tức đến run rẩy cả người, rồi ngất xỉu.



“Vân Vân, Vân Vân!” Bố mẹ hốt hoảng xoa huyệt nhân trung cho cô ta, tôi nhìn cảnh tượng gà bay chó sủa trong nhà, trong lòng sảng khoái vô cùng.



Từ sau chuyện đó, Tống Vân cứ nằm lì trên giường không chịu dậy, mỗi lần nhìn thấy tôi là lại nổi cáu.



Hai ngày sau, tôi nói với bố mẹ muốn xuống trấn tìm việc làm kiếm chút tiền tiêu vặt.



Họ cũng chẳng muốn nhìn mặt tôi làm vướng mắt Tống Vân, lập tức đồng ý ngay.



Tôi tìm được một công việc rửa bát và bưng bê ở quán cơm, mỗi tháng được ba mươi tệ.



Về nhà kể với bố mẹ xong, tôi lại rủ thêm Trương Mai cùng nhau đến quán cơm làm thuê.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mẹ của Trương Mai sức khỏe yếu, ruộng vườn trong nhà đều do một tay bố và anh trai cậu ấy cáng đáng. Nhà lại đông anh em, sáu người con, cuộc sống túng thiếu trăm bề. Trương Mai nghe vậy thì mừng rỡ, thế là chúng tôi cùng nhau bắt đầu cuộc sống làm thuê.



Trấn cách nhà những sáu dặm đường, Tống Vân hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi, nhất quyết không chịu cho bố mẹ đưa xe đạp cho tôi đi. Tôi chỉ có thể cùng Trương Mai đi bộ đến rồi lại đi bộ về.



Làm ở quán cơm rất bận rộn, rửa bát, rửa rau, bưng bê, lúc khách đông thì đến cả thời gian ăn cơm cũng chẳng có, nhưng chúng tôi cảm thấy rất ý nghĩa.



Ngày nào cũng đi sớm về khuya, tôi cũng chẳng còn thời gian để ý đến chuyện của Tống Vân nữa.



Sáng sớm ngày thứ năm đi làm, vừa bước ra khỏi nhà, tôi đã thấy dì Trương và mẹ của Vương Béo đang túm năm tụm ba, thì thầm to nhỏ gì đó. Vừa thấy tôi, hai người lập tức im bặt, ánh mắt họ nhìn tôi mang theo vẻ thương hại, tôi và Trương Mai đều ngơ ngác chẳng hiểu ra sao.



Vì đang vội đến quán cơm, chúng tôi cũng chẳng để ý.



Buổi tối, trăng sáng vằng vặc, lúc sắp về đến đầu làng, mấy dì đang ngồi hóng mát.



Một người thần bí nói: “Ấy, các người biết không, con bé lớn nhà tôi mấy hôm trước thấy con nhỏ nhà họ Tống từ bờ sông trở về, váy áo rách bươm, chân còn dính máu, chắc chắn là bị thằng cha nào đó giở trò đồi bại rồi. Mấy hôm trước tôi có ghé qua nhà họ Tống, tận tai nghe thấy Lâm Bình nói nhà họ đang bàn chuyện cưới xin với nhà trưởng thôn đấy, là gả con bé thứ hai nhà họ đi đấy. Nghe đâu con bé Tống Vũ học hành cũng khá lắm, chắc là đỗ được Kinh Đại ấy chứ, tiếc thật.”



Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy đầu óc ong ong, đại não trống rỗng.



Tôi ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà, về đến nhà liền gào lên với mẹ: “Mẹ, người bị cưỡng h.i.ế.p rõ ràng là Tống Vân, sao mẹ lại đi nói với người khác là con? Tống Vân là con gái của mẹ, chẳng lẽ con không phải con gái mẹ sao?”



Mẹ tôi có chút chột dạ, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, nhanh tay đóng sầm cửa lại, nhỏ giọng nói: “Thôi được rồi, chuyện này chúng ta làm đúng là không ra gì thật, nhưng con chị con từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, sau này còn phải đi học đại học, không thể vì chuyện này mà lỡ dở tiền đồ được.”



“Tiền đồ cái gì? Tống Vân là đồ lừa đảo, cô ta căn bản có thi đỗ đại học đâu, người có thể thi đỗ đại học là con, mẹ không tin thì cứ hỏi Trương Mai mà xem, không tin Trương Mai thì gọi điện thoại hỏi cô giáo chủ nhiệm lớp bọn con, thành tích của Tống Vân toàn đứng bét lớp, cô ta toàn lừa bố mẹ thôi!”



Bố mẹ tôi đồng loạt quay phắt sang nhìn Tống Vân, thấy cô ta cứ cúi gằm mặt, còn gì mà không hiểu nữa.