Lấy Lại Nhân Sinh

Chương 7



Ngày hôm sau, Trương Mai vẫn như lệ thường đến tìm tôi. Vừa ra khỏi làng, mắt cô ấy đã rưng rưng ngấn lệ.



Cô ấy kể với tôi, hôm qua cô ấy lo lắng cho tôi, cứ lẽo đẽo theo sau tôi, cuộc cãi vã nhà tôi cô ấy đều nghe thấy hết.



“Tớ biết bố mẹ cậu thiên vị, nhưng không ngờ lại thiên vị đến mức lệch lạc như thế. Bố mẹ tớ tuy cũng không thương tớ lắm, nhưng cũng chưa đến mức này. Tống Vũ, cậu đừng buồn, chúng ta sẽ mãi mãi là chị em tốt của nhau, bố mẹ cậu không thương cậu, tớ thương cậu.”



Trong lòng tôi trào dâng một dòng nước ấm, nắm c.h.ặ.t t.a.y Trương Mai, nghiêm túc nói: “Không sao đâu, tớ không buồn, họ không coi tớ là con gái, tớ coi như mình không có duyên làm con của họ vậy. Người khác không thương chúng ta, chúng ta càng phải tự thương lấy mình. Nếu như ngay cả bản thân mình còn không yêu thương, thì ai còn yêu thương chúng ta nữa chứ? Nhớ kỹ nhé, chúng ta không thể sống vì người khác được.”



Trương Mai ngẩn người ra một lúc, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.



Kiếp trước, sau khi bị cưỡng h.i.ế.p tôi vẫn luôn ở lì trong nhà, Trương Mai không hề biết chuyện này.



Hai tháng sau Tống Vân đi học đại học, vì mang thai, tôi cũng nhanh chóng xuất giá, sau khi xuất giá mới biết, bố mẹ Trương Mai đã định hôn cho cô ấy rồi.



Một khoản sính lễ cao ngất ngưởng một nghìn tệ đã gả cô ấy vào thành phố, làm vợ cho một người đàn ông hơn cô ấy cả chục tuổi, nghe nói là chủ nhiệm phân xưởng của một nhà máy quốc doanh lớn, đã có ba đứa con.



Tiền sính lễ bố mẹ cô ấy dùng để xây một căn nhà gạch đỏ mới, còn dùng để cưới vợ cho anh trai Trương Mai.



Chồng cô ấy đối xử không tốt với cô ấy, hễ không vừa ý là lại đánh đập, nói rằng cô ấy là do người ta bỏ tiền ra mua đứt về.



Kết hôn ba năm trời mới khó khăn lắm có thai, ba đứa con riêng của chồng lại đổ một ấm dầu ăn trước cửa phòng cô ấy, cô ấy dậy đi vệ sinh trượt chân ngã, từ đó về sau không thể sinh con được nữa.



Một năm cô ấy về nhà mẹ đẻ được ba bốn lần, nhưng vẫn nhận ra tôi là Tống Vũ.



Chúng tôi đồng bệnh tương liên, nương tựa vào nhau mà sống.



Tôi không biết sau khi tôi chết, cô ấy sống thế nào, nghĩ bụng chắc cũng chẳng ra gì.



Hy vọng những lời tôi nói, có thể khiến cô ấy tỉnh ngộ phần nào.



Hơn mười ngày sau, điểm thi đại học được công bố, tôi đứng đầu toàn thành phố, Tống Vân trượt.



Hôm đó, có phóng viên đến nhà tôi phỏng vấn.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bố mẹ tôi vênh váo tự đắc, ra sức kể lể chuyện nuôi dạy tôi thành tài không dễ dàng thế nào.



Tôi lạnh lùng nhìn màn kịch của họ, chẳng buồn nói nửa lời.



Bỗng nhiên, có một bà dì chen vào: “Lâm Bình này, chẳng phải bà nói con bé thứ hai nhà bà sắp gả cho con trai trưởng thôn rồi sao? Sắp cưới đến nơi rồi, thế này thì còn đi học đại học kiểu gì nữa?”



Mặt mẹ tôi đỏ bừng rồi lại trắng bệch: “Các người nghe nhầm rồi, làm gì có chuyện đó.”



Phóng viên vừa nghe thấy thế liền nổi hứng thú, hỏi tôi rốt cuộc là chuyện gì.



“Thưa đồng chí phóng viên, chuyện này nói ra cũng ngại quá. Con trai trưởng thôn nhà chúng tôi thích chị gái tôi, nhưng bố mẹ tôi lại không nỡ gả chị đi, nên mới muốn để tôi gả thay chị ấy. Nhưng sau khi được tôi khuyên can, bố mẹ tôi đã thay đổi chủ ý rồi, chỉ là trong thôn vẫn còn nhiều người chưa biết thôi ạ.”



Lời tôi nói nửa thật nửa giả, hàm chứa rất nhiều thông tin, tôi tin rằng những phóng viên nhạy bén sẽ đào bới ra được nhiều tin hay ho.



Quả nhiên không sai, ngày hôm sau, trên báo đăng một bài tin tức: “Cha mẹ thiên vị vô lương, thủ khoa đại học quá thê thảm!”



Trong đó viết rất chi tiết về chuyện bố mẹ tôi đối xử khác biệt với tôi và Tống Vân bao năm qua.



Chuyện Tống Vân bị cưỡng hiếp, bố mẹ tôi cố tình đánh lạc hướng dư luận, đẩy tôi ra làm bia đỡ đạn cũng bị phơi bày ra ánh sáng, ngay cả kế hoạch Tống Vân muốn thay thế tôi đi học đại học cũng bị viết rõ ràng rành mạch.



Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Trương Mai đã kể cho phóng viên nghe rồi.



Rất nhanh sau đó, cảnh sát đến, bắt Lý Kim Bảo vào đồn công an.



Trưởng thôn cuống quýt hết cả lên, tội cưỡng h.i.ế.p có thể phải ngồi tù, nhẹ thì ba năm, nặng thì mười năm.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Ông ta tìm đến bố mẹ tôi, vừa uy h.i.ế.p vừa dụ dỗ đủ kiểu, sau đó Tống Vân chủ động thừa nhận hai người đang yêu đương, chuyện này mới coi như bỏ qua.



Chuyện này ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết Tống Vân không còn là gái tân nữa, trong cái thời đại cổ hủ bảo thủ này, cô ta cũng khó lòng gả cho người khác được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi ở bên Lý Kim Bảo.



Bố mẹ tôi lên báo, danh tiếng cũng tan tành mây khói, những người trước kia đến nhà tôi mua gà mua lợn đều không còn bén mảng đến nữa, họ hàng thân thích nhìn thấy bố mẹ tôi cũng chỉ trỏ bàn tán, khiến bố mẹ tôi tức đến mức ngày nào cũng chửi tôi là đồ sao chổi.



Tống Vân hễ bước chân ra khỏi cửa là bị người ta chửi sau lưng “vô liêm sỉ”, cũng chẳng dám ra ngoài nữa, suốt ngày chỉ biết khóc lóc thảm thiết.