Lê Hoa Mưa Lạnh

Chương 16



31

Vụ án Thái tử bị ám sát có liên quan đến cựu thần triều trước. 

Dù đã bắt sống được một tên sát thủ, nhưng kẻ đó một mực khăng khăng chỉ vì không vừa mắt với triều đại mới mà trả thù theo ý riêng, ngay cả khi bị tra tấn nặng nề cũng không khai ra Chu Đường Thanh.

Đột nhiên manh mối bị cắt đứt, trong lúc khó xử, có người đã tiết lộ một bí mật còn kinh ngạc hơn.

Một phụ nữ tự xưng là cung nữ chấp sự của Hoàng hậu triều trước. 

Bà ta nói rằng năm xưa binh biến loạn lạc, Hoàng hậu để bảo toàn huyết mạch hoàng thất, đã tráo đổi công chúa còn đang nằm trong nôi với con gái của một tỳ nữ.

Lời này vừa thốt ra, không nghi ngờ gì đã gây ra một làn sóng chấn động lớn.

Mẫu thân ta chính là tỳ nữ của Hoàng hậu triều trước, ta cũng có tuổi tác tương đương với Chu Đường Thanh.

Như vậy, ta ngược lại trở thành công chúa triều trước, còn Chu Đường Thanh lại là giả.

"Nói có sách, mách có chứng, ngươi nói là vậy thì là vậy được sao?"

Ta suýt nữa không đứng vững được, may mà Tạ Lương ở bên cạnh đỡ lấy. 

Hắn biết sự thật đột ngột này đã giáng đòn mạnh đến ta như thế nào.

"Thất lang, con cứ nghe bà ta nói đã." 

Hoàng thượng gắng gượng thân thể bệnh tật, ra hiệu cho người phụ nữ tiếp tục nói.

"Dân nữ không phải nói suông, đây là Phượng ấn của Hoàng hậu triều trước. 

Hoàng thượng cứ cho người kiểm chứng là sẽ biết thật giả."

 Nói rồi, người phụ nữ lấy ra Phượng ấn triều trước.

Mọi người đều chấn động.

"Phượng ấn triều trước đã thất lạc nhiều năm, ai biết được Phượng ấn trong tay ngươi là thật hay giả?" 

"Hơn nữa, cho dù Phượng ấn trong tay ngươi là thật, lời ngươi nói cũng chưa chắc là thật." 

Chu Đường Thanh tiến lên chất vấn, nàng ta rất rõ, mất đi thân phận công chúa, cựu thần triều trước sẽ thoát ly khỏi sự khống chế của nàng ta. 

Nàng ta khi đó chỉ là con gái của một vị thần tử đã gây ra trò cười lớn, Hoàng thượng nhiều lắm cũng sẽ phong cho nàng ta một tước hiệu quận chúa.

"Hoàng hậu giao Phượng ấn cho ta giữ gìn, chính là để có một ngày ta trao Phượng ấn cho công chúa." 

"Những năm nay ta lưu lạc bên ngoài, trải qua muôn vàn gian khổ, chính là để tìm được công chúa thật, trả lại Phượng ấn."

 "Ta việc gì phải nói dối?" 

Người phụ nữ đáp lại điềm tĩnh, khiến Chu Đường Thanh không nói nên lời.

Trong cung có văn thư về ngọc tỷ triều trước, người của Thượng Cung Cục đến nghiệm minh Phượng ấn quả nhiên là thật.

Ta và Chu Đường Thanh đều không muốn thân phận của đối phương.

Một người tiềm phục nhiều năm, chỉ muốn vì cha mẹ mà làm rõ chân tướng; một người nằm gai nếm mật, trong lòng tràn đầy ý nghĩ phục quốc. 

Kết quả cuối cùng, lại trở thành kẻ thù của chính mình.

【Mối tình này đúng là quá máu chó, tác giả bị k*ch th*ch gì vậy?】

 【Tôi cũng thấy thế, kiểu này mọi người đều không vui, không lẽ tất cả sẽ BE (kết thúc buồn) sao…】 

【Nhưng như vậy, nữ chính và nam chính sẽ không còn ở phe đối địch nữa, thực ra vẫn có khả năng HE . Chỉ là cặp Tạ Lương và Khương Lê này… khó nói…】

32

Ta ngất xỉu trong đại điện, khi tỉnh lại thì thấy Tạ Lương đang canh giữ bên giường. 

Không biết hắn đã canh bao lâu rồi, tròng mắt trắng đầy tơ máu.

"Chàng đã ở bên ta lâu lắm rồi sao?" 

"Cũng tạm." 

Tạ Lương thấy ta tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm.

"Đứa bé đâu rồi?"

 Ta vội vàng nhìn xuống bụng mình, may mà, đứa bé vẫn còn đó.

"Hai mẹ con đều không sao." 

Hắn chỉnh lại lọn tóc mai vương trên trán ta, đỡ ta ngồi dậy.

"Nếu nàng muốn khóc, thì cứ khóc đi." 

"Ta thì muốn khóc thật, nhưng lại không biết nên khóc hay nên giận."

 "Ta còn bảo chàng đi điều tra chuyện triều trước…"

"Nếu nàng thấy phiền lòng, thì ta sẽ không điều tra nữa." Tạ Lương an ủi ta.

"Dù sao cũng là án cũ nhiều năm rồi."

"Bệ hạ một lòng muốn diệt trừ những cựu thần triều trước có ý đồ khác, nhưng giờ ta cũng là người của triều trước rồi." 

"Phụ hoàng thế nào cũng sẽ giữ nàng lại để thể hiện ân điển hoàng gia. Nàng giờ đã gả cho ta, còn gì mà không yên tâm nữa?" 

"Cựu thần triều trước liên lụy quá nhiều, chàng tuyệt đối đừng xen vào." Ta dặn dò Tạ Lương.

"Ta cũng chưa từng nhận được ân huệ gì từ triều trước, tự dưng lại làm công chúa này, khó tránh khỏi cảm giác không thật." 

"Ta chỉ muốn đứa bé được bình an chào đời, và sống tốt với chàng."

 "Được." Tạ Lương đáp lại dứt khoát.