Lê Hoa Mưa Lạnh

Chương 4



7

Hơn một tháng sau đó, ta đều cố gắng tránh mặt Tạ Lương.

 Nhưng rắc rối lại không tránh ta.

 Trong buổi cung yến cuối năm, cháu gái của Hoàng hậu là Yến Khởi An "lỡ tay" làm đổ canh nóng vào người ta.

 May mắn thay, quần áo mùa đông dày nên ta không bị bỏng.

 Nhưng Yến Khởi An lại kiên quyết muốn truyền Thái y đến khám cho ta.

 "Canh đó cách bát còn nóng bỏng tay, hay là cứ mời Thái y đến khám cho yên tâm."

 Ta chỉ thấy thật khó hiểu, "Chỉ là ướt quần áo thôi, hà tất phải làm lớn chuyện."

 "Da thịt con gái mềm yếu, nếu để lại sẹo ta sẽ áy náy cả đời."

 Yến Khởi An càng nói càng khoa trương. 

【Canh đã nóng bỏng tay sao ngươi còn bưng lên làm gì, cố ý hại người thì cứ nói thẳng ra đi!】

 【Cứ khăng khăng mời Thái y, không lẽ tưởng Khương Lê có thai nên muốn làm nàng ta mất mặt sao?】 …

 Những âm thanh đó làm ta bừng tỉnh, thì ra là vậy.

 "Yến cô nương không nói thì không thấy, bây giờ quả thật cảm thấy chỗ bị dính canh nóng hơi nhói đau." 

Ta giả vờ lo lắng, diễn cùng nàng ta hết vở kịch này.

 Yến Khởi An là cháu gái Hoàng hậu, Hoàng hậu lại là mẹ ruột của Thái tử.

 Muốn mượn chuyện này để đả kích ai, không cần nói cũng biết. 

Yến Khởi An chắc không ngờ ta lại đồng ý nhanh như vậy, có chút kinh ngạc.

 Thái y nhanh chóng đến, khám mạch cho ta xong, lại sai y nữ xem xét da thịt ta ở chỗ bị canh nóng vấy vào.

 Đều không có gì đáng ngại, ta khỏe mạnh lắm. 

Yến Khởi An vô cùng kinh ngạc:

 "Sao có thể?" 

Ta lướt mắt qua Hoàng hậu và Chu Đường Thanh, quả nhiên, trên mặt họ cũng thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.

 "Yến cô nương là cảm thấy ta không thể không sao sao?"

 "Không… ta chỉ là cảm khái Quận chúa thân thể khỏe mạnh thôi." 

Yến Khởi An nói lấp l**m.

 "Đúng vậy, lần sau Yến cô nương phải cẩn thận hơn đấy."

 "Dù sao cũng không phải ai cũng có thân thể khỏe mạnh như ta, bị canh nóng đổ vào mà vẫn bình an vô sự."

 Ta chậm rãi nói, nhìn thấy khuôn mặt nàng ta dần dần mất đi huyết sắc.

8

Quả nhiên, vừa vào cung là không có chuyện gì tốt.

 Hay nói đúng hơn, dính líu đến Tạ Lương là chắc chắn không có chuyện gì tốt.

 Cung yến kết thúc, ta vội vã rời cung, sợ lại đụng phải Tạ Lương.

 Chỉ thấy cung nhân khiêng kiệu, vội vã chạy về phía cửa cung.

 "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

 "Quận chúa không biết đó thôi, vừa nãy Nhị cô nương nhà họ Yến lúc rời cung thì xe ngựa bị hỏng, nàng ấy ngã từ trên xe xuống, toàn thân đầy máu, thật đáng sợ."

 "Nghe nói Hoàng hậu nương nương đã truyền gần hết cả Thái Y Viện đến."

 "Xe ngựa bị hỏng?"

 Ta giật mình, trong đầu lại có tiếng động lạ vang vọng: 

【Cá hai hào, chắc chắn là Tạ Lương!】

 【Lầu trên lướt chương rồi à, chương trước đã viết Tạ Lương đi trả thù cho Khương Lê rồi mà.】

 【Mười mấy chương mới có chút tình tiết của vai phụ, một người viết huyết thư đòi viết nhiều hơn đi!】 …

 Là Tạ Lương làm. Tên điên này…

 "Đi nhanh vậy, đang trốn ta sao?"

 Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.

 Tạ Lương không biết từ đâu xông ra, đèn cung chiếu sáng đáy mắt hắn, phản chiếu bóng dáng ta.

 "Ngươi nghĩ mình là ai? Ai trốn ngươi?"

 Bị nói trúng tim đen, ta đành phải nâng cao giọng để che giấu sự chột dạ của mình.

 "Tại sao không đúng giờ đi gặp lang trung?"

 "Xe ngựa có phải là ngươi động tay động chân không?"

 Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều không trả lời được.

 "Là ta." Cuối cùng vẫn là Tạ Lương mở miệng trước.

 "Làm chuyện này ở cửa cung, để người khác biết được thì nhìn ngươi và ta thế nào?"

 "Ta chính là muốn làm ở cửa cung, ta muốn bọn họ đều phải thấy, làm khó dễ ngươi thì sẽ có kết cục thế nào."

 "Ngươi không chịu gả cho ta, nếu cứ ba ngày một bận xảy ra chuyện như vậy thì sao?" 

"Danh tiếng đối với nữ tử là quan trọng nhất, cho dù ngươi không quan tâm, người khác cũng sẽ dùng lời đồn đại để làm tổn thương ngươi." 

Tạ Lương thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc khiến ta không thể phản bác.

 "Ngươi không sợ Hoàng thượng trách tội sao?"

 "Phụ hoàng chưa bao giờ coi trọng ta, tất cả những gì ta có ngày hôm nay vốn dĩ là do tự mình giành lấy."

 "Mất đi thì mất đi, không sao cả." 

Sắc mặt Tạ Lương dịu đi đôi chút, "Ngươi cũng đừng lo lắng cho ta."

 "Ai lo lắng cho ngươi!" Ta cúi đầu, sống mũi có chút cay cay.

 "Ngày mai ta đến đón ngươi, đi gặp lang trung khám."

 "Hôm nay đã được Thái y khám rồi, ta không đi nữa."

 "Sau này chúng ta vẫn nên ít gặp mặt, tránh để người khác nhìn thấy lại suy nghĩ lung tung." 

Ta từ chối Tạ Lương, đáp lại ta là sự im lặng của hắn. 

【Đừng mà! Như vậy ít nhất lại mười chương không có tình tiết của nam phụ và nữ phụ rồi!】 

【Có ai giống tôi bây giờ chỉ muốn xem chương về họ không?】

 【Lầu trên, tôi đây.】

 【Tôi cũng vậy.】 …