Trước kỳ nghỉ hè, tôi đến trường của Lục Phóng để tạo bất ngờ cho anh.
Lại thấy tiểu sư muội đang quấn lấy anh, hỏi rằng giữa tôi và cô ai xinh hơn.
Lục Phóng cười nhàn nhạt: “Thanh Lê à, đương nhiên là xinh hơn em rồi.”
Tiểu sư muội lập tức bĩu môi.
Tôi đẩy cửa bước vào, liền thấy tay Lục Phóng đang đặt lên đỉnh đầu cô ta:
“Chỉ vậy mà đã muốn khóc ? Thanh Lê chỉ xinh đẹp, mà còn rất độc lập nữa.”
Anh cười: “Không như em, thiếu anh là thành phế vật nhỏ.”