4
Tối hôm đó, đến bữa tiệc đón gió.
Sau khi lời chia tay với Lục Phóng, rời ngay.
Anh đuổi theo.
Bởi vì Lý Thuần Hy , nấc thút thít, trông đáng thương.
Lục Phóng thật giỏi, cũng khéo trong việc dỗ dành khác.
Chỉ cần .
*
Bạn hồi cấp ba của , Hồ Tâm, cũng học ở trường .
mang hành lý đến chỗ cô .
Cô ăn gì, nhất quyết kéo ăn ở một nhà hàng mạng đang hot mới khai trương.
Tới trung tâm thương mại, Hồ Tâm nhà vệ sinh .
cửa nhà hàng, cúi đầu xem thực đơn chờ đến lượt.
Không ngờ oan gia ngõ hẹp, Lục Phóng đặt bàn đúng chỗ .
Một đám ồn ào ngang qua .
“Anh Phóng, chị dâu tới ? Sao vẫn đến?”
“Giận dỗi, đến nữa .”
Lục Phóng đáp, giọng đầy bất đắc dĩ.
“Sao thế?”
“Cô giận vì trả lời tin nhắn kịp.”
“Chỉ thôi á?”
Người : “Phụ nữ đúng là phiền phức, may mà yêu xa, chứ ngày nào cũng thì ai chịu nổi?”
“Phụ nữ ai cũng cả, chỉ đợi dỗ thôi.”
Một khác cũng : “Anh Phóng quỳ xuống dỗ là xong ngay mà.”
“Dỗ dỗ dỗ, dỗ ?”
Lục Phóng cầm chiếc ô che nắng tay đập một cái.
“Thanh Lê của cũng giỏi thật, ba năm nay, chỉ giỏi sinh giận.”
ngẩng đầu lên, chiếc ô che nắng màu hồng nhạt, nhỏ nhắn, rõ ràng kiểu mà con trai dùng.
Lý Thuần Hy tung tăng , hai tay trống :
“Thật chuyện đó em thấy sư sai? Không sai thì xin ? Chẳng lẽ cứ ai giận là đó lý …”
dậy.
lúc Hồ Tâm : “Tới lượt ?”
lắc đầu: “Sắp . Lục Phóng cũng đang ở trong đó.”
“Hả?” Hồ Tâm ngập ngừng. “Hay đổi chỗ khác nhé?”
“Cũng cần thiết đến thế.”
Nhà hàng mở cho tất cả .
Không lý gì vì đến mà thể đến.
Năm phút đến lượt bọn , và Hồ Tâm cùng bước .
Kết quả là ở khu lấy bia tự phục vụ, bất ngờ la hét lao về phía .
“Á á á cầm nổi nữa , tránh tránh …”
còn kịp phản ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thì Lý Thuần Hy, đang bê hai cốc bia, hắt thẳng .
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
5
Tiếng cãi vã khiến đám trong phòng riêng cũng thu hút.
Lục Phóng bước , đúng lúc Lý Thuần Hy đang rơi từng giọt nước mắt.
“Em thật sự cố ý... Khu lấy bia tự phục vụ vốn trơn, em kiểm soát ... Em xin mà…”
“Cô cố ý?”
Hồ Tâm tức giận: “Chỗ rộng thế cơ mà, cô bê hai ly bia thẳng về phía Thanh Lê, đến mức Thanh Lê tránh kịp, cô tưởng bọn mù chắc?”
“Có chuyện gì ?”
Lục Phóng bước .
Khi thấy thì khựng .
“Sao em ở đây?”
ướt hết cả quần áo, nước bia dính dấp cả khó chịu, tâm trạng cũng :
“Sao? Lục đại thiếu gia mua cả nơi hả? Anh đến thì phép đến ?”
Anh nhíu mày: “Nói chuyện như s.ú.n.g liên thanh , ai em đến?”
Anh bước tới gần: “Sao ướt hết thế ?”
Hồ Tâm lạnh: “Chẳng nên hỏi sư thiết của ?”
“Sư , em thật sự cố ý ! Em trượt chân mà! Em ngờ lúc nãy chỗ đó còn trống, chị dâu đột nhiên xuất hiện ở đó …”
Lục Phóng thở dài: “Anh bảo em nổi mấy việc đó mà, cứ thích cố.
Bê hai ly bia gì? Vừa nãy để lấy chẳng hơn ?”
“Cô còn hổ !”
Hồ Tâm nổi giận: “Cái gì mà ‘đột nhiên xuất hiện’? Bọn thẳng đàng hoàng, rõ ràng là cô cố tình lao !”
“Hồ Tâm, cô chuyện chú ý một chút.” Lục Phóng lạnh giọng.
“Anh ý gì?” cũng nổi nóng: “Hồ Tâm đang bênh vực . Cô cố tình đ.â.m , trong lòng cô rõ nhất.
“Anh còn rõ, bênh ? Anh còn công bằng là gì ?”
“Anh bênh là bênh thế nào? Anh đang chuyện công bằng với em đây thôi?”
Anh thở dài bất lực: “Thanh Lê, em trút giận lên thế nào cũng . cô cố ý, đừng vì một chuyện nhỏ mà khó xử con bé như ?”
lặng lẽ con trai mặt .
gặp từ thời cấp ba, quen sáu năm, yêu xa ba năm.
Chỉ còn một năm nữa thôi, sẽ học thẳng lên trường .
Chúng từng mơ về việc kết hôn, từng vẽ tương lai, thậm chí còn tưởng tượng cả khuôn mặt con cái .
Thế mà giờ đây, , hắt đầy bia lên , váy vẫn còn nhỏ giọt mà : Đừng khó một cô gái khác nữa.
“Không khó.”
điềm đạm : “Cái váy của coi như hỏng, đắt, ba nghìn tệ. Cô bồi thường là xong chuyện.”
Lý Thuần Hy ngẩn .
“Ba nghìn là tiền sinh hoạt của em trong hai tháng…”
Cô đỏ mắt, về phía Lục Phóng: “Sư , ba em mà thì đánh c.h.ế.t em mất…”
“Ôi dào, .”
Có con trai bênh: “Sợ gì chứ, tiền đó bọn góp cho em là . Chỉ ba nghìn mà!”
“ đấy, mỗi góp ba trăm là đủ. Đừng nữa, nào.”
Lục Phóng nhíu mày: “Thanh Lê, gia cảnh của Thuần Hy khá giả, ba nghìn với cô đúng là ít. Chỉ là cái váy thôi mà, bỏ qua . Anh mua cái khác cho em.”
bật lạnh: “Đã bản tiền thì cô nên cẩn thận hơn. Đây là váy của , quyền yêu cầu cô bồi thường.”