Kỷ Minh Tây tốt nghiệp rồi, gửi cho tôi video lễ tốt nghiệp của con bé.
Một cô gái mặt đỏ bừng bày tỏ với Giang Vân Kỳ:
"Giang Vân Kỳ, cậu có người thích rồi à?"
Cậu ấy có vẻ đã uống hơi nhiều, mặt đỏ, mắt cũng đỏ, như một chú thỏ con.
"Lúc tôi chẳng có gì cả, đã gặp được người mình muốn bảo vệ suốt đời. Cô ấy thích khoai môn ba phần đường, tính tình thất thường, thích cà khịa, nhưng lại mềm lòng."
"Ngày cô ấy rời đi, tôi không vào sân bay tiễn. Tôi sợ nếu vào rồi, sẽ không kiềm được mà ôm lấy cô ấy, không để cô ấy đi. Tôi đứng ngoài nhìn máy bay cất cánh, giơ tay vẫy tạm biệt."
"Ở tuổi hai mươi, tôi có thể cho cô ấy được gì? Ngay cả giấy kết hôn cũng không thể lấy. Không giữ được cô ấy, cũng không buông được quá khứ. Nhưng cô ấy tốt như vậy, nên được gặp người tốt hơn."
Quất Tử
"Ở chùa Đàm Tác, tôi cầu nguyện với Phật Tổ: Mong có kiếp sau, kiếp sau tôi muốn làm anh trai tôi... chờ cô ấy lớn lên."
"Kỷ Minh Thư... sao chị có thể gả cho người khác chứ"
Đồ khốn, tôi đã bao lâu rồi chưa khóc. Vậy mà giờ đây lại ngồi xổm bên vệ đường, khóc như một kẻ ngốc.
"Chị ơi, sao chị khóc buồn thế? Bị mất đồ à?"
"Không phải, là nhiều năm trước, tôi đã đánh mất một người."
Kỷ Minh Tây tốt nghiệp rồi, rốt cuộc cũng không thoát được lòng bàn tay cáo già của Giang Vân Chính.
Họ sắp kết hôn, còn mời tôi làm phù dâu. Tôi cắn răng đồng ý, trở thành phù dâu tuổi 28.
Không ngờ con nhóc đó còn lôi tôi đi thử váy cưới, còn liên tục rắc cơm chó.
Tôi nhịn...
"Nè chị, chị thử giúp em mẫu này đi~ Em thử mệt rồi, em với chị thân hình giống nhau mà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nhìn nó, không nhịn được chế giễu:
"Ai cho em sự tự tin đó vậy? Em chắc thân hình mình giống chị?"
Kỷ Minh Tây mắt đảo lia lịa, dứt khoát đẩy tôi vào phòng thử đồ.
Váy cưới dài chạm đất, rất đẹp. Chẳng trách nhiều cô gái không thể cưỡng lại sự mê hoặc của váy cưới.
Khi tôi bước ra khỏi phòng thử đồ, mẹ nhìn tôi trong bộ váy cưới, suýt khóc thành tiếng:
"Đẹp thật đấy... Con xem, em gái con sắp lấy chồng rồi, còn con vẫn độc thân. Nhưng cũng tốt, nếu cả hai con đều đi lấy chồng, nhà mình sẽ buồn lắm."
Bên cạnh, Giang Vân Chính nhanh nhảu chen vào:
"Mẹ à, mẹ có cần con rể ở rể không, mẹ chỉ cần gật đầu, con lập tức mang đến. Con còn có một cậu em trai."
Trước khi tôi kịp phản ứng, một người từ cửa bước vào.
Anh mặc vest, tay cầm bó hoa, ngũ quan tuấn tú như tranh vẽ. Anh quỳ một gối xuống, nói với tôi:
"Kỷ Minh Thư, em từng nói dopamine khi yêu chỉ duy trì ba tháng. Nhưng ba năm rồi, anh vẫn thích em, không hề phai nhạt."
"Vì vậy, lần này có dám cược lớn không? Cược rằng anh yêu em, vô thời hạn."
Tôi vừa cười, vừa khóc:
"Anh cược gì?"
"Vẫn là đá."
Anh lại ra búa, tôi ra bao.
"Anh cược cả đời, không để em thua."