Ngày đó, cuối cùng cũng thiên thời địa lợi nhân hòa.
Tôi nằm trong lòng cậu, khẽ hỏi:
"Nghe nói dopamine do cơ thể tiết ra khi yêu chỉ kéo dài nhiều nhất ba tháng. Cậu đoán xem, chúng ta sẽ chán nhau sau bao lâu?"
Giang Vân Kỳ cong môi cười, nhướng mày:
"Ba tháng sau rồi tính. Giờ thì cứ tận hưởng gói bao tháng trước đã."
Hỏng rồi, chó con bắt đầu lộ răng nanh. Nhưng tôi vẫn là tôi, luôn cao tay hơn một bước:
"Yêu thì được, nhưng không công khai. Thề thốt được, nhưng không đăng story. Yêu cậu thật đấy, nhưng đừng mơ đụng vào điện thoại tôi."
Tôi nói câu cửa miệng của "cá mập chúa", suýt khiến cậu ta tức chết, còn cái hồ cá của tôi thì càng lúc càng trống.
Bị anh trai đá khỏi nhà, Giang Vân Kỳ bắt đầu học cách kiếm tiền. Tôi đi bar nào nhảy nhót, cậu ta lập tức xin đi hát ở bar đó.
Học ngành phát thanh, chất giọng trầm ấm kia đúng là cực phẩm.
Thấy mấy chị em vây quanh cậu ta mà ánh mắt sáng rỡ, tôi khó chịu. Về sau, tôi không nhảy nữa, cậu ta cũng không hát nữa.
...
Kỷ niệm ba tháng yêu nhau, đúng dịp giao thừa. Giang Vân Kỳ phóng chiếc Ducati hào nhoáng đưa tôi tới bãi biển xem pháo hoa.
Từng chùm pháo nở rộ rực rỡ giữa bầu trời đêm, sóng biển lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo.
Dưới bầu trời đầy sao, ánh mắt cậu ấy sâu thẳm, dịu dàng và chân thành. Cậu cười, hỏi tôi:
"Ba tháng rồi, chán chưa?"
Tôi mỉm cười:
"Hình như vẫn chưa."
Chất dopamine kỳ diệu kia dường như vẫn chưa chịu rời đi.
"Vậy thì gia hạn thêm ba tháng nhé?"
Quất Tử
Năm đó, Giang Vân Kỳ 19 tuổi, còn tôi Kỷ Minh Thư 25 tuổi. Chúng tôi ôm nhau giữa pháo hoa giao thừa, bắt đầu bước vào thế giới của nhau.
Trong vòng tròn xã hội của cả hai, dần dần đều có hình bóng của đối phương.
Khi tôi còn đang uể oải nằm lướt điện thoại, cậu ấy đã dọn dẹp căn phòng sạch sẽ đến không dính một hạt bụi.
Tất nhiên, thi thoảng tôi cũng xuống bếp nấu nướng, phát huy chút khí chất "chị gái đảm đang".
Thỉnh thoảng làm nũng, lắm chuyện, giả vờ đáng yêu lại càng khiến cậu ấy không tài nào dứt ra nổi.
Chúng tôi cùng chơi game, cùng lập team. Cậu ấy tên là "Gia Cát Thép Gai", tôi đặt tên "Mộ Dung Búa Tạ".
Cậu ấy dạy tôi cách chơi tướng, combo kỹ năng, di chuyển, đoán hướng đối thủ.
Còn tôi thì dùng vốn từ tiếng mẹ đẻ phong phú nhất để mắng mấy tên đồng đội gánh không nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cậu ấy sẽ kiên nhẫn xếp hàng nửa tiếng chỉ để mua cho tôi ly khoai môn trân châu 3 phần đường mà tôi thích nhất.
Ba tháng yêu nhau, chúng tôi lại kéo dài thêm lần này qua lần khác. Năm đó, Giang Vân Kỳ 20 tuổi, tôi 26. Mọi thứ đều rất tuyệt.
Cô em gái ngốc nghếch của tôi cuối cùng cũng không tránh khỏi những chiêu trò của Giang Vân Chính.
Nhưng nghĩ đến tình cảm với cậu em trai của hắn, tôi cũng mắt nhắm mắt mở. Dù sao thì con nhóc kia cũng thường xuyên chọc Giang Vân Chính tức đến méo mặt, tôi xem như trả đủ.
Mặt hồ phẳng lặng cuối cùng cũng bị một viên đá khuấy lên. Tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ.
"Minh Thư, bố con đột nhiên bị tai biến..."
Tôi vội vã trở về Bắc Kinh. May là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thời gian hồi phục sẽ rất lâu.
Mẹ tôi cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng hỏi:
"Minh Thư, con còn định lang thang bên ngoài bao lâu nữa? Chuyện với Trì Yến mẹ cũng nghĩ thông rồi, không có duyên thì cũng không thể cưỡng cầu."
"Bố con giờ nằm xuống rồi, công ty còn bao nhiêu việc phải giải quyết, biết bao nhiêu người đang chờ ăn cơm. Con không định về nhà sao? Con còn định bướng tới bao giờ?"
Hôm đó, tôi nghĩ rất nhiều. Nằm trên giường, ngủ một giấc thật dài.
Tỉnh dậy, mở điện thoại, tin nhắn và cuộc gọi nhỡ chất đống.
Tôi gọi lại, bên kia lập tức bắt máy. Chỉ qua đầu dây thôi mà đã nghe rõ sự lo lắng của Giang Vân Kỳ.
"Xin lỗi, bố chị bị bệnh, chị phải về nhà."
Cậu ấy dịu dàng an ủi, bảo tôi đừng vội lo. Tôi chậm rãi bước xuống giường, kéo rèm cửa sổ.
"Vân Kỳ, hôm qua chị nằm mơ thấy Bắc Kinh có tuyết rơi, em mặc chiếc áo khoác dạ màu xám đứng dưới nhà chị chờ."
"Em từng thấy Cố Cung dưới trời tuyết chưa? Nếu có dịp, mình cùng nhau đi xem nhé."
Ngoài cửa gió lạnh căm căm, xe cộ, dòng người hối hả trôi đi.
Đến trưa, không biết ai đó hô to: "Tuyết rồi kìa!"
Tôi nhìn ra ngoài, trắng xóa một màu, từng bông tuyết bay bay rơi xuống như phim điện ảnh.
Điện thoại vang lên. Là Giang Vân Kỳ, giọng nói như thể vừa chạy xong 800 mét, đầy hơi thở gấp gáp lẫn phấn khích:
"Chị ơi, Bắc Kinh lạnh thật đấy! Nhà chị ở đâu, gửi địa chỉ cho em đi!"
Trái tim tôi vốn gồng lên căng cứng, phút chốc không còn chỗ dựa.
Không lâu sau, cậu ấy đã đứng dưới nhà tôi. Trên nền tuyết trắng, mặc chiếc áo khoác xám ấm áp, cậu giang tay, nở nụ cười dịu dàng với tôi.
Tôi chạy đến như lao vào vòng tay ấm áp của mùa đông.
( Truyện được dịch bởi Quất Tử, chỉ được đăng tải trên MonkeyD, Mọt truyện và kênh youtube Quất Tử Audio )
Tôi ngẩng đầu, cậu cúi đầu, tất cả diễn ra thật tự nhiên, không cần ai dạy.
"Chị à, bây giờ mình xem như đã cùng nhau bạc đầu rồi nhé."