Liên Hoa
Ta đưa tay, nhận lấy cây trâm ấy.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Lục Tiến An, kẻ xưa nay luôn trầm ổn ít nói, lộ ra thần sắc như một đứa trẻ.
Hắn trịnh trọng đặt cây trâm vào tay ta.
“Nếu ta lừa ngươi, ngươi có thể dùng nó để g.i.ế.c ta.”
Ta cầm lấy trâm, chớp mắt lóe sáng, đ.â.m thẳng về phía Lục Tiến An!
40
Chiếc trâm cắm vào n.g.ự.c Lục Tiến An, m.á.u b.ắ.n tung tóe.
Thế nhưng, chỉ sâu được nửa tấc.
Thân thủ của Lục Tiến An hoàn toàn không giống một thái giám. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã kịp kẹp chặt cổ tay ta, mạnh mẽ hất ta ra xa.
Máu, nhỏ giọt tí tách xuống đất.
Hắn ôm lấy ngực, ngẩng mắt lên, giống như một con hồ ly bị thương.
“Tại sao?”
“Ngươi không rõ sao?” Ta gắng gượng ngồi dậy. “Lục Tiến An, ngươi là…
“Người Khương Nhung.”
Lẽ ra hắn không nên kể cho ta đoạn ký ức ấy.
Khi hắn muốn chứng minh tình cảm dành cho ta bắt nguồn từ đâu,
Trong đầu ta chỉ văng vẳng một câu hỏi —
Tại sao ta lại nhầm hắn với Phó Nhận?
Phó Nhận là người Hán, nhưng nghe nói tổ mẫu có huyết thống Khương Nhung.
Cho nên sống mũi hắn rất cao, đường nét sắc sảo sâu đậm.
Đó cũng là đặc điểm của Lục Tiến An.
Nếu chỉ như vậy, chưa thể khẳng định được điều gì.
Thế nhưng, Lục Tiến An lặp đi lặp lại một câu—
“Ta có thể đưa ngươi đi.”
Đến hôm nay, ta mới thật sự hiểu hàm ý câu nói ấy.
Một thái giám, thân không do mình quyết định, dẫu giỏi quyền mưu đến đâu, có thể đưa ta đi đâu?
Chỉ có một khả năng duy nhất —
Tây vực, thảo nguyên.
Về cố hương thật sự của hắn.
41
Đêm đen che khuất bóng dáng ta.
Ta chống tay, lấy sức đỡ người dậy, lôi kéo cây kéo trong tay áo, đ.â.m thẳng về phía Lục Tiến An.
Thân thủ hắn cao hơn ta, nhưng dù sao ta cũng đã ra tay trước, mà hắn thì đã mang thương tích.
Lưỡi kéo dừng lại cách ấn đường của Lục Tiến An chỉ nửa tấc.
Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y ta.
“A Phỉ, nàng thật sự... muốn g.i.ế.c ta đến thế sao?”
Ánh trăng xuyên qua tầng mây, nhẹ nhàng chiếu xuống.
Trong đôi mắt hồ ly ấy, ta nhìn thấy một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống.
Hắn siết chặt cổ tay ta, đau đến mức xương như muốn vỡ vụn, khiến ta gần như ngất đi.
“Có ai không, gian tế Khương Nhung chính là chưởng ấn Đông Xưởng – Lục Tiến An…”
Ta giãy không thoát, chỉ có thể gào lên.
Một chưởng của hắn đánh vào bên cổ, thân thể ta mềm nhũn, ngã lăn xuống đất.
Lục Tiến An đứng dậy, vỗ tay.
Mấy kẻ mặc áo thái giám lặng lẽ bước ra từ bóng tối.
“Chủ tử.”
“Mang nàng ấy đi.” Lục Tiến An cúi mắt nhìn ta.
“Chủ tử hãy cân nhắc, nàng dù sao cũng là phi tần của Nam triều, nếu mất tích ngay trong cung, chỉ e họ sẽ lập tức lần ra dấu vết đến chỗ ngài…”
“Mang nàng ấy về.”
Giọng hắn lạnh lùng.
“Pháo binh đã nằm trong tay chúng ta, công phá kinh thành chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Ta vì đại nghiệp thống nhất Nam Bắc của huynh trưởng, đã làm nô tài mười hai năm. Nay chỉ muốn mang một nữ nhân về, ai dám nói ta nửa lời?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những kẻ Khương Nhung kia không dám nói thêm.
Ngay lúc chúng chuẩn bị khiêng ta đi, phía xa bỗng bừng lên ánh lửa.
“Kẻ nào đó!”
42
Choáng váng.
Ta chỉ cảm nhận được ánh lửa trong đêm đen mỗi lúc một gần hơn.
Lông vũ bay vút qua không trung, mũi tên lao thẳng về phía trán Lục Tiến An.
“Chủ tử!”
“Rút lui trước.”
Ta nghe được tiếng Lục Tiến An rời đi:
“A Phỉ, hãy sống cho thật tốt.”
“Đến lúc cổng thành bị phá, ta ắt sẽ đến tìm nàng.”
...
“A Phỉ, A Phỉ!”
Có người đang lay gọi ta.
Cắn răng chịu đựng cơn đau, ta gượng dậy, nhìn thấy gương mặt của Tiêu Kỳ Bạch.
Bốn phía tràn ngập ánh lửa, khuôn mặt hắn dưới ngọn đèn cháy rực hiện lên có chút mơ hồ không chân thật.
“Đây là…”
Ta ôm lấy cổ, phía xa vẫn vang vọng tiếng hò hét c.h.é.m giết.
“Phụ hoàng băng hà rồi.”
Tiêu Kỳ Bạch trầm giọng đáp.
“Triệu vương mang binh mã đóng ngoài thành tiến cung, đêm nay ta và hắn ắt sẽ có một trận tử chiến.”
“Bảo vệ chính điện! Hộ giá Vương phi!”
Tiêu Kỳ Bạch đứng dậy, giáp sắt trên người nhuốm đầy m.á.u tươi.
Ta ho khan không ngớt, vị tanh tràn lên miệng.
“Tiêu Kỳ Bạch!”
Ta gọi tên hắn.
Hắn vốn đã sắp rời đi, nghe tiếng ta gọi, bèn ngoảnh lại nhìn.
Ta gắng sức bò dậy, nắm lấy vạt áo hắn.
“Điện hạ.”
Ta từng cho rằng kiếp này sẽ không bao giờ cầu xin Tiêu Kỳ Bạch nữa, nhưng giờ khắc này, ta buộc phải mở miệng.
“Điện hạ, quân Khương Nhung đã đánh tới ngoài thành, vào lúc then chốt này, không thể tiếp tục nội loạn.”
Ta không thể hiểu nổi.
Pháo đã nã vào tường thành, có lẽ ngày mai nước mất nhà tan.
Vậy mà trong thành, hai hoàng tử lại lấy số binh lực ít ỏi của mình mà tương tàn.
Tiêu Kỳ Bạch ra hiệu cho thuộc hạ canh giữ ngoài cửa, đợi trong điện chỉ còn hai người chúng ta, hắn mới cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt mặt ta.
Lửa soi rọi gương mặt hắn, dịu dàng đến lạ thường.
“A Phỉ.” Hắn nói, “Ta hứa với nàng, sẽ không sao cả.”
“Chờ ta trừ xong Triệu vương, mọi chuyện sẽ yên ổn.”
“Các hoàng tử khác còn chưa đến, một khi họ đến thì không kịp nữa rồi.”
“A Phỉ, nàng biết không? Sau khi nàng rời ta, ta thường xuyên nằm mộng, mộng thấy nàng vẫn còn ở bên ta.”
“Chúng ta ở giữa rừng hải đường, Hắc Đậu chạy quanh chân chúng ta mà sủa vang, nàng ngồi ăn từng miếng bánh đào hoa chậm rãi.”
“Ta muốn đưa nàng về Giang Lăng, nhưng ta không thể làm được.”
“Ta biết đó là lỗi của ta, là chính tay ta biến nàng thành Liên Hoa nữ.”
“Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, ta sẽ trở thành hoàng đế. A Phỉ, ta hứa với nàng, sau này ta sẽ không để nàng rời xa ta nữa.”
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt ta.
“Nàng là họa thủy, cũng không sao cả.”
“Vì nàng, ta nguyện làm hôn quân.”
...
Ta và Tiêu Kỳ Bạch, quả thực từng có những tháng ngày tốt đẹp.
Hồng Trần Vô Định
Cho nên, không ai hiểu rõ hắn hơn ta.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com