Liên Hoa

Chương 20



Tiểu muội đưa tay chỉ:

 

"A tỷ, bên kia có một vị tiên nữ xinh đẹp lắm."

 

Tiểu cô nương quay đầu nhìn lại.

 

Nơi đó, đã không còn ai nữa.

 

46 –  A Phỉ

 

Từng tiếng sấm u ám vang vọng giữa bầu trời.

 

Ta đứng trên tường thành.

 

Quân Khương Nhung và quân thủ thành đều đang tạm nghỉ lấy sức.

 

Cổng thành đóng chặt, chỉ có từng đợt từng đợt hỏa pháo nã vào tường thành.

 

Đột nhiên.

 

Cầu treo được hạ xuống.

 

Một con tuấn mã đen như mực lao thẳng ra ngoài.

 

Bóng người trên lưng ngựa dường như rất quen thuộc, nhưng ta không nhớ rõ nàng là ai.

 

Cho đến khi ta thấy cây hắc kim hổ đầu thương kia.

 

Cây thương từng xuyên qua cổ họng mãnh hổ kia, cùng mỹ nhân lạnh lùng cười bảo:

 

"Ta năm mười lăm tuổi, đâu có vô dụng như vậy."

 

Quý phi Giang Ngọc Ninh.

 

Vạn mũi tên lửa như mưa b.ắ.n tới, từng mũi đều mang theo lửa cháy.

 

Ngay khi ngọn lửa sắp nuốt trọn tất cả, mưa lớn bỗng đổ ập xuống từ trời cao.

 

Binh sĩ Khương Nhung bắt đầu oán trách, sắc mặt trắng bệch, phẫn hận vì sao lại có một trận mưa như thế này.

 

Rõ ràng một canh giờ trước, trời vẫn trong vắt không mây.

 

Bọn họ không hiểu.

 

Nhưng ta thì hiểu.

 

Ta quay đầu nhìn về phía đài quan tinh.

 

Nơi ấy có một bóng người, nàng đứng quay lưng về phía ta, mái tóc đen tung bay trong gió.

 

Ta không thấy rõ gương mặt của nàng.

 

Chỉ thấy nơi sau gáy có một đóa hoa sen,  như ngọc lộ Quan Âm rưới xuống trần gian, nở rộ giữa mưa gió, linh quang chói lọi.

 

Đắc vô niệm, đắc vô danh.

 

Mệnh cách thần nữ – Tạ Như Thục.

 

Nàng hướng lên trời quỳ lạy thật dài, mưa lớn như trút ào ào đổ xuống.

 

Những mũi tên lửa bị dập tắt, rơi xuống đất.

 

Số còn lại cũng bị lệch hướng, phần lớn bị trường thương quét bay.

 

"Bảo hộ quý phi!"

 

Ta nghe thấy có người hô lớn.

 

Là một nữ tướng của Vũ Lâm Vệ, nàng cưỡi ngựa màu tía sẫm, che chở bên cạnh quý phi.

 

Mũi tên cắm sau lưng, trường thương trong tay, khi giương cung lắp tên, cổ tay nàng rực sáng một đóa sen.

 

Cưỡi ngựa đào hoa, xin dải lụa dài. Dùng m.á.u tươi thay son phấn

 

Mệnh cách nữ tướng – Triển Minh Nguyệt.

 



 

Phía xa, một lá đại kỳ có chữ "Tề" tung bay giữa gió, sau lưng là hàng hàng lớp lớp binh mã đen kịt.

 

Viện quân từ Lâm An đã tới.

 

Người dẫn quân đeo đao đi săn bên hông,  giữa chân mày có một đóa sen, tựa như con mắt thứ ba. 

 

Bên cạnh nàng, là một vị quận chúa chưa đầy mười tuổi đã khoác giáp ra trận.

 

Một lòng không vướng bận, bốn mùa tươi sáng. Đi đến đâu, tai họa hóa lành đến đó.

 

Mệnh cách phúc nữ – Lý Cửu Nương.

 



 

Rất lâu về sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Sử sách gọi đêm đó là Biến cố Càn Nguyên.

 

Gọi những nữ tử đã xuất thành vào đêm đó, là Liên Hoa Quân.

 



 

Thì ra, đó mới là ý nghĩa chân chính của lời tiên tri kia.

 

"Ngày chiến hỏa dậy trời, cung sen nở rộ."

 

Trước nay, tất cả mọi người đều hiểu sai rồi.

 

Khi giang sơn đang cận kề sụp đổ, hoa sen nở rộ, không phải là họa quốc, mà là để cứu quốc.

 



 

Ta nhìn thấy quý phi lao tới trước trận pháo đài.

 

Trên người nàng đã cắm đầy tên.

 

Cung thủ Khương Nhung vẫn căng dây liên tục, nhưng bọn chúng thậm chí không dám tiếp tục nhắm vào nàng.

 

Một nữ nhân anh dũng như mãnh hổ vậy.

 

Mỗi vết tên cắm trên người đều chảy máu, chiến mã đã nhuộm đỏ m.á.u từ lâu, đến khoảnh khắc cuối cùng cũng gục xuống, hất nàng ngã khỏi lưng ngựa.

 

Giang Ngọc Ninh bò dậy.

 

Nàng giật lấy một lá chiến kỳ còn đang bốc cháy dở, rồi dùng toàn bộ sức lực, trèo lên đài pháo.

 

Ta thấy nàng rồi.

 

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn những vì sao rực sáng giữa trời.

 

"Tỷ tỷ." Quý phi khẽ nói.

 

Ta không biết, vào thời khắc cuối cùng ấy, nàng muốn nói gì với người tỷ tỷ đã khuất kia của mình.

 

Chỉ biết sau đó, một tiếng nổ vang dội rung trời.

 

Một làn khói đen khổng lồ bốc lên, nuốt chửng hình bóng của nàng.

 



 

Giang gia cả đời trung liệt.

 

Không nhất thiết phải tận trung với quân vương.

 

Nhưng nhất định sẽ hy sinh vì lê dân bách tính.

 

47

 

Trăng m.á.u nhuốm đỏ treo lơ lửng giữa trời.

 

Ta nhìn thấy rất nhiều người.

 

Ta nhìn thấy Triển Minh Nguyệt đang c.h.é.m g.i.ế.c giữa chiến trường, nàng cầm hai cây trường thương, một cây là di vật của mẫu thân, một cây là thương của quý phi.

 

Hắc kim hổ đầu thương, lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

 

Ta nhìn thấy Tạ Như Thục phun ra một ngụm máu, ngã xuống đài quan tinh. 

 

Mưa lớn như thác đổ, nước sông dâng cao cuồn cuộn, cuốn quân Khương Nhung đang vượt sông tan tác, chặt đứt bước tiến và đường lui của bọn chúng.

 

Ta nhìn thấy Lý Cửu Nương vung đao chiến đấu, thịt rừng Lâm An quả thực ngon lành, nàng ăn nhiều, cao lớn khỏe mạnh, thân hình nhỏ bé thuở nào giờ đây có thể đánh một lúc ba tên giặc.

Hồng Trần Vô Định

 

Ta nhìn lại chính mình.

 

Ta có thể làm gì?

 

Tống Phỉ, ngươi có thể làm được gì?

 

Mệnh cách họa thủy mang trọng tội ngàn đời, ngoài việc khiến từng nam nhân đắm say, ngươi còn có thể làm được gì?

 

Bất chợt, ta hiểu ra rồi.

 

Ta xoay người, lao thẳng xuống thành.

 

Cưỡi một con ngựa, ta phóng thẳng về phía nội cung.

 

Tội lớn ngàn đời, không phải mê hoặc quân vương.

 

Mà là g.i.ế.c vua.

 

Gió lướt qua đuôi tóc ta, tường son đỏ rực hiện ra trước mắt.

 

Lặng lẽ biết bao.

 

Hoàng cung vốn còn đang rực lửa, lúc này đã lặng ngắt như tờ.

 

Điều đó có nghĩa, tranh đoạt ngôi vị đã có kết cục.

 

Xung quanh toàn là thi thể, ta giẫm lên núi thây biển máu, từng bước một tiến vào Kim Loan điện.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com