Liên Hoa

Chương 7



16 – Tiêu Kỳ Bạch

 

Giờ Tý đã trôi qua.

 

Tiêu Kỳ Bạch đứng trước cổng nhỏ phủ họ Tống, sắc mặt âm trầm.

 

Hắn vốn không quen đợi người, vậy mà đêm nay, người này, hắn buộc phải chờ.

 

Gió đêm mang theo hơi lạnh quét qua, Tiêu Kỳ Bạch bực bội xoa trán:

 

“Người tên A Phỉ kia vẫn chưa đến sao?”

 

Nha hoàn rụt rè đáp: “Dạ… vẫn chưa ạ.”

 

Tiêu Kỳ Bạch khẽ nhắm mắt lại.

 

Là hắn sơ suất.

 

Sau khi khắc ấn hoa sen ở y quán xong, hắn không nên để nữ tử ấy trở về tự mình tĩnh dưỡng, mà phải cho người canh giữ cẩn mật.

 

Nay nàng lại đổi ý.

 

“Phó Nhận.”

 

“Thần có mặt.”

 

“Lập tức đến làng chài, bắt cha và tỷ tỷ của A Phỉ về đây. Nàng ta làm Liên Hoa nữ là việc phải làm, dù muốn hay không cũng phải làm.”

 

“Tuân lệnh!”

 

Phó Nhận lĩnh mệnh, xoay người định rời đi.

 

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng xe ngựa.

 

Cỗ xe dừng lại trước mặt Tiêu Kỳ Bạch, có người bước xuống.

 

Y phục đỏ thẫm, nốt ruồi son nơi khóe mắt.

 

Dưới ánh trăng, Tiêu Kỳ Bạch nhận ra người đó là Lục Tiến An.

 

Kẻ này, thân là đệ nhất hoạn quan, giỏi thao túng quyền thế, tâm cơ thâm trầm khó lường.

 

Tiêu Kỳ Bạch không ưa hắn.

 

Chỉ tiếc, cả phụ hoàng lẫn quý phi đều vô cùng ưu ái Lục Tiến An.

 

“Dự vương điện hạ.” Lục Tiến An khom người hành lễ.

Hồng Trần Vô Định

 

Tiêu Kỳ Bạch ghét cái dáng vẻ ấy, rõ ràng là đang cúi đầu, vậy mà chẳng có chút cung kính nào.

 

Cũng may, lời hắn nói lại mang theo tin lành.

 

“Thần trên đường tiến vào thành Giang Lăng, tình cờ gặp được Tống cô nương của phủ họ Tống – Tống Phỉ.” 

 

“Nàng bị xe ngựa làm hoảng sợ, trẹo chân, thần đã sai người đưa nàng đến y quán trước.”

 

“Đặc biệt tới Tống phủ, để chào hỏi Tống đại nhân một tiếng.”

 

Thì ra không phải đổi ý, mà là trên đường xảy ra chuyện.

 

Tiêu Kỳ Bạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhưng không hiểu sao, trong lòng lại dâng lên một tầng u ám mơ hồ, như dây leo mọc từ kẽ đá, lặng lẽ quấn lấy tâm trí.

 

Chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thứ âm u ấy là gì, Lục Tiến An lại mở miệng:

 

“Tống Phỉ cô nương có duyên với quý phi, ta phải đưa nàng vào cung, bầu bạn với nương nương.”

 

Bị phát hiện rồi.

 

Giữa hai hàng lông mày Tiêu Kỳ Bạch khẽ động.

 

Bất kể là do nguyên cớ gì, Lục Tiến An đã phát hiện ra dấu ấn hoa sen được khắc trên lưng A Phỉ.

 

Theo như kế hoạch ban đầu của Tiêu Kỳ Bạch, A Phỉ sẽ ở lại Tống phủ học quy củ lễ nghi, từng bước từng bước thay thế Tống Uyển Dung.

 

Không ngờ Lục Tiến An lại đến sớm, đưa A Phỉ đi trước.

 

Không sao.

 

Tiêu Kỳ Bạch tự an ủi mình.

 

Dù sao tiến cung cũng là đường chết, e rằng còn chưa gặp được quý phi thì đã bị diệt khẩu trên đường rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thân phận thật của nàng, sẽ không bị phát giác.

 

Dù là vậy, Tiêu Kỳ Bạch vẫn lên tiếng vá lại lỗ hổng:

 

“Ta nghe nói Tống Phỉ cô nương này từ nhỏ đã dưỡng bệnh nơi trang viên, chưa từng học quy củ, hành vi khá thô lỗ.”

 

“Nếu nàng vô lễ khiến Lục đại nhân phật ý, bản vương xin thay Tống phủ tạ lỗi trước.”

 

Dưới ánh trăng, Lục Tiến An nhếch môi cười nhạt:

 

“Vậy sao?”

 

“Ta lại cảm thấy, nàng không đến nỗi tệ như điện hạ nói.”

 

17

 

Khi Tiêu Kỳ Bạch gặp mặt Lục Tiến An, thì ta đang ở dịch quán, đối mặt với ba nữ tử khác, bốn ánh mắt nhìn nhau đầy ngỡ ngàng.

 

Mãi đến lúc này ta mới hay, thiên hạ chín châu rộng lớn, người mang bớt hoa sen, không chỉ có mình ta.

 

Thứ nữ của gia đình Tri huyện quận Quảng Dương – Tạ Như Thục, mười sáu tuổi, thông minh lanh lợi, tinh thông thi thư.

 

Bớt hoa sen mọc sau gáy.

 

Nữ nhi của phó Thiên hộ quân giữ thành Lương Châu – Triển Minh Nguyệt, mười bốn tuổi, lông mày đậm, dung mạo rực rỡ, đầy anh khí.

 

Bớt hoa sen mọc nơi cổ tay.

 

Người nhỏ tuổi nhất, xuất thân thấp hèn nhất là Lý Cửu Nương, mới mười tuổi, cha chỉ là một thợ săn.

 

Thế nhưng dấu hoa sen của nàng lại đặc biệt nhất, mọc ngay giữa trán, nhìn từ xa chẳng khác gì con mắt thứ ba.

 

Còn lại là ta, Tống Phỉ, đích nữ phủ họ Tống.

 

Vết bớt hình sen trên lưng ta là lớn nhất trong tất cả bọn họ.

 

Bên ngoài, các thái giám đã bắt đầu đặt cược, đoán xem trong bốn người chúng ta, ai mới là “yêu phi họa quốc” thật sự.

 

Người bị đặt cược nhiều nhất là Triển Minh Nguyệt.

 

Lý do rất đơn giản.

 

Tất cả cung nhân từng gặp quý phi đều nói, Triển Minh Nguyệt lớn lên rất giống quý phi thuở thiếu thời.

 

Quý phi xuất thân từ đại tộc họ Giang, dung nhan khuynh quốc, dung mạo yêu kiều mang theo khí khái phi phàm.

 

Quân vương sủng nàng, xuân sắc chốn tiêu phòng, mười năm chưa từng suy giảm.

 

Nhưng quý phi rồi cũng sẽ già.

 

Đợi đến khi nàng già, thì người mang diện mạo tương tự, lại có dấu bớt hoa sen, chẳng phải chính là “yêu phi họa quốc” tiếp theo ư?

 

Vì thế, tâm trạng Triển Minh Nguyệt vô cùng tồi tệ.

 

Tình cảnh trước mắt này, ai càng giống tai họa, thì lại càng dễ mất mạng.

 

Nàng dồn cơn giận lên ta, người mới vừa được đưa tới.

 

“Nhìn cái dáng lẳng lơ của ả ta xem, còn bày đặt là đích nữ Tống phủ nữa chứ.”

 

“Đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, mắt thì đảo liên tục, quyến rũ hơn cả bọn ca kỹ trên sân khấu!”

 

Cơn tức của nàng ta càng bùng lên dữ dội ngay khi phát hiện con ch.ó nhỏ buộc trên tay ta, là do Lục Tiến An đích thân đưa tặng.

 

“Không thể nào! Lục đại nhân sao có thể trúng kế của ả được!”

 

18

 

Triển Minh Nguyệt hình như có cảm tình với Lục Tiến An.

 

Dọc đường đến kinh thành, chỉ cần có cơ hội, nàng ta liền tìm cách tiếp cận hắn.

 

Khi thì cố tình đánh rơi khăn tay, lúc lại giả vờ trượt ngã.

 

Ta đứng từ xa, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

 

Nói thế nào nhỉ.

 

Nàng ta hẳn là một tiểu thư tử tế trong nhà quyền quý.

 

Lần đầu trong đời đi quyến rũ người ta, lại vụng về đến mức này.

 

“Yêu nữ không phải quyến rũ kiểu ấy đâu.”

 

Ta khẽ nói khi thấy nàng trở về tay trắng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com